Chế Tạo - Trạm Tấu - Bản Mù - Làng Nhì - Phình Hồ: luyện tay lái và thần kinh thép (phần 4)
Tôi mới hỏi anh ta là đi về trung tâm xã Chế Tạo thì đi đường nào, anh ta cười và chỉ ra phía sau lưng tôi. Tôi đờ hết cả người ra và hỏi lại lần nữa, thế 3 cái đường trước mặt này thì đi đâu, anh ta trả lời là cả 3 lối đi này đều là đường vào bản Tà Dông. Lúc này thì có thêm một bác Mông nữa chở một đống rau khoai đi tới. Bác ta bảo từ đây tới Chế Tạo khoảng 12 km nữa. Bác ta bảo thôi đã đi đến đây rồi thì tối nay vào nhà bác ấy nghỉ lại thôi. Ối giời ơi bỏ mẹ tôi rồi, đi nhầm đường rồi!
Mà từ khi gặp hội cao bồi đến đây có thấy ngã ba nào đâu nhỉ. GPS thì chỉ đúng hướng sao lại nhầm nhỉ. Bây giờ mà lộn ngược lại thì toi.
Lúc đi vào đây rất may là không ngã cái nào nhưng chân tay tôi cũng đã rã rời vì phải căng người giữ cho xe khỏi lăn xuống vực, giờ thì đã muộn mà lại lộn ra thì không dám chắc là có xuống vực hay không.
Kể ra mà như bình thường thì tôi đã phi vào bản Tà Dông này ngủ lại ngay sáng mai đi tiếp, quá vui.
Tuy nhiên đã trót hẹn với đám cao bồi sẽ gặp nhau ở trung tâm xã Chế Tạo để cùng đi sang Mường La, dù gì thì đi có vài người cũng an toàn hơn là đi một mình vào cung đó.
< Rừng núi chập trùng nhìn muốn mê luôn. Trong rừng Chế Tạo này chắc hẳn còn nhiều loại động vật hoang dã lớn.
Hơn nữa nếu tôi ngủ lại Tà Dông, đám cao bồi không thấy tôi tới sẽ tưởng tôi rơi xuống vực ở đâu lại bủa đi tìm thì rách việc. Thôi thì sống chết cũng phải lộn ngược trở lại vào chế Tạo vậy.
Tôi đành nghiến răng nghiến lợi quay xe lại và đi trở ra. Con đường vào bản Tà Dông lúc vào khó đi thế nào thì lúc ra còn khó hơn như thế vì tôi cũng đã thấm mệt và trời cũng bắt đầu nhá nhem. Cũng may là có anh bạn Mông kia đi cùng nên tôi cũng đỡ lo, có gì lăn xuống vực thì còn có người cứu. Lại đi qua 3 cây cầu gỗ và 3 cánh cổng để ra ngoài đường chính.
Chạy một hồi dài thì tôi cũng tới đoạn đường to, hóa ra là mải ngắm trời ngắm đất, tôi đã rẽ nhầm vào đường nhánh thật, thế mới đau. Tôi cám ơn anh bạn Mông rồi chia tay mỗi người đi một hướng, cám đầu cắm cổ chạy tiếp cho kịp.
< Lại chạy qua một con suối nhỏ.
Như đã nói ở trên thì cả 3 lối đi đó đều dẫn vào bản Tà Dông, cả 3 lối đi gần như song song với nhau có điều dẫn vào 3 cao độ khác nhau thôi. Khi trở ra đường chính đi Chế Tạo, tôi nhìn trên GPS mới thấy là con đường đó cuối cùng lại đi gần vào với đường vào bản Tà Dông, có điều là nó ở 2 cao độ khác nhau, bản Tà Dông thì ở trên cao còn Chế Tạo thì ở thấp hơn, cách nhau chỉ khoảng hơn cây số theo đường chim bay nhưng lại phải đi vòng vèo mất 12km mới tới được. Đó cũng là cái yếu điểm của GPS, nhìn thì tưởng gần nhưng lại không có đường để đi tắt.
Đang cắm đầu chạy nhanh để vào Chế Tạo thì đột nhiên tôi thấy đội cao bồi lại chạy ngược trở lại, tôi tưởng mình bị hoa mắt. Thế quái nào hay là mình lại đi nhầm đường lần nữa? Tôi gọi với theo là sao lại quay lại, một bố cao bồi vừa đi vừa nói hét lên là đi mà hỏi thằng Hùng ở đằng sau. Tôi ngạc nhiên quá nên dừng xe lại đợi xem sao.
Cả đoàn cao bồi vèo vèo chạy qua xe tôi, đợi một lúc thì thấy Hùng Sài Gòn lò dò đi đến, hóa ra thằng này nói dối tôi là không dám đi để nó lên đây đi với hội cao bồi này. Tôi mởi hỏi hắn là sao lại quay ra thế này, hắn mới thưa rằng trong đội cao bồi có một anh bị xòe, khả năng gãy hoặc rạn xương không đi được nữa nên cả đoàn quyết định quay trở lại Mù Căng Chải. Hắn cũng nói là đã hỏi đường sang Mường La rồi, đường thì có nhưng mà có cây cầu duy nhất để qua suối thì vừa bị lũ cuốn trôi mất rồi, muốn qua được phải thuê người khiêng xe qua suối mới được.
Nhìn nét mặt hắn thất vọng trông rất đáng thương như là bị bồ đá, tôi cũng rất là thất vọng, thế là hỏng chuyến đi này rồi, thằng Hùng thì chắc cũng không thể bỏ đội cao bồi để mà đi với tôi được, mà một mình tôi vần chiếc xe nặng gần 2 tạ qua suối thì chắc là điên. Ở lại Chế Tạo thì cũng dở, quay lại Tà Dông ngủ thì cũng không còn sức và nguy hiểm, thôi đành quay về Mù Căng Chải với đội cao bồi vậy.
Tưởng quay lại Mù Căng Chải đơn giản chứ thực ra đi xuống còn khó hơn đi lên. Người thì mệt mỏi rã rời, đường thì trơn khủng khiếp, dốc thì dựng đứng, cài số 1 rồi mà vẫn phải rà cả phanh trước lẫn phanh sau, vậy mà cứ một lúc bánh sau lại văng ngang chỉ chực ngã. Trời thì bắt đầu tối, tinh thần thì xuống vì lúc đi còn háo hứng, lúc về chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về đến nơi.
Đôi lốp xe của tôi đến thời điểm này bắt đầu có vẻ quá sức chịu đựng của nó, bánh sau đã bị đá bào mòn nên liên tục bị trượt văng sang hai bên. Khi leo lên đỉnh cao hơn 2.000 m, xe tôi chạy qua một chỗ đất ướt mọc rêu, bánh sau văng mạnh sang trái, tôi mất lái lao ngay xe xuống vực!
Rất may là lúc đó đang lên dốc nên tốc độ rất chậm, khi bánh trước lao xuống vực thì gầm xe chạm xuống đất và xe treo một nửa ở đó. Tôi cố giữ tay lái để giữ cho xe không rơi xuống vực, đợi người tới cứu.
< Thằng cha tên Triều này đã giúp tôi lôi xe dưới vực lên.
Rất may là phía sau có một anh cao bồi chạy đến, loay hoay mãi mới tìm được chỗ chống xe rồi chạy tới giúp tôi lôi xe lên. Lúc đó chân tôi tỳ vào cổ bô xe, chiếc quần đi xe máy cháy bốc khói khét lẹt. Cũng may là tôi mặc chiếc quần đi xe máy 3 lớp rất dày nên chân không hề hấn gì, nếu mặt quần bình thường thì đã thành chân giò nướng.
Sau khi leo qua đỉnh cao hơn 2.000 m thì trời đã tối om, nhìn đường qua ánh đèn xe lại càng trở nên nguy hiểm, mọi người đi gần nhau hơn để có gì xảy ra còn kịp hỗ trợ cho nhau. Đi được một đoạn nữa thì tôi bỗng thấy tay lái có vẻ loạng choạng, bánh trước cứ trượt trượt mỗi khi vào cua. Toi rồi, chắc là lốp trước bị thủng, ra hết hơi. Lúc này mà dừng lại để vá xe hay thay săm thì toi, trời thì tối, đường thì khó đi, người thì mệt. Tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến đội cao bồi kia bị chậm vì xe của tôi. Thế là tôi cứ đánh liều đi với bánh trước hết sạch hơi về đến Mù Căng Chải, người căng ra như dây đàn cố giữ thăng bằng cho xe để đi từng khúc một từng khúc một.
Xuống gần đến nơi thì tôi thấy anh bạn Mông ở bản tà Dông chạy ngược lên, thì ra là anh ta đã chở xong bao Táo mèo xuống Mù Căng Chải và trở về nhà. Anh ta rất ngạc nhiên khi thấy tôi chạy về Mù Căng Chải và dăn tôi trước khi chia tay, khi nào quay lại Tà Dông thì vào nhà em chơi nhé. Thật là một bạn Mông hiếu khách.
Đến 8h30 tối thì chúng tôi về đến Mù Căng Chải, cả đoàn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên có 1 vấn đề là hôm đó Mù Căng Chải cháy phòng nghỉ luôn vì dân phượt lên đông quá. Cũng may là vào nhà nghỉ bưu điện thì vét được 5 phòng cho 15 người bọn tôi, cứ 3 người một phòng.
< 10 chiếc cào cào buổi sáng làm náo động cả Mù Căng Chải.
Vào nhận phòng đâu đấy thì mới để ý là có 3 xe vẫn chưa thấy về. Bỏ mẹ, chắc là có trục trặc gì giữa đường rồi. Đội cao bồi gọi điện thoại và bộ đàm nhưng không liên lạc được. Mọi người xúm lại bàn bạc xem hành động như thế nào bây giờ. 3 xe chưa về thì cũng toàn là những hảo thủ cả, trang bị đến tận răng nên chắc là cũng chưa gặp vấn đề gì nguy hiểm, tốt nhất là mọi người cứ nghỉ ngơi ăn uống lấy sức, nếu ăn cơm xong mà chưa liên lạc được thì sẽ cử 3 xe quay lại tìm kiếm cứu nạn. Thống nhất xong xuôi thì mọi người đi ra quán ăn uống.
< Đội cao bồi.
Cũng may là đến khi ăn cơm xong thì nhận được bộ đàm của 3 xe kia, hóa ra là có 1 xe bị thủng lốp trước và 1 xe bị chết máy, 3 người đã xử lý xong và đang trên đường về. Chúng tôi trở về nhà nghỉ được một lúc thì 3 người kia cũng xuống tới nơi, mọi người đều yên tâm và đi nghỉ sớm vì ngày hôm nay ai cũng quá mệt.
Sáng hôm sau tôi đã dậy tử rất sớm vì từ ngày đạp xe đạp lúc nào tôi cũng dậy từ 5h sáng. Buổi sáng sớm ở Mù căng Chải rất thích, không khí mát lạnh, yên tĩnh và thanh bình.
Khoảng 2 giờ sau thì mọi người cũng lục tục dậy đánh răng rửa mặt và đi ăn sáng. Sau đó trong lúc mọi người đi rửa xe thì tôi đẩy xe ra hàng sửa xe máy để thay săm trước, xong xuôi đâu đấy, tất cả tập trung về nhà nghỉ bưu điện để chuẩn bị đi về Hà Nội, còn tôi sẽ chia tay mọi người đi Trạm Tấu chơi.
Chia tay các bạn cao bồi ở Mù Căng Chải, tôi phóng một mạch về Nghĩa Lộ, dừng lại ở quán cơm ngã ba đi Trạm Tấu ăn trưa rồi nhằm hướng Trạm Tấu đi tới. Chuyến đi Trạm Tấu này của tôi lúc đầu chỉ nghĩ là đi loanh quanh Trạm Tấu chơi thư giãn một tý rồi về nào ngờ trở thành một cung đường còn khiếp hơn cả cung đường đi Chế Tạo mà tôi vừa đi ra.
Còn tiếp
Battramdao - Phuot.com
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần cuối
0 nhận xét: