Sáu ngày đêm dzọc nát Bình Tiên, Bình Lập (Phần 10)

Thỏa mãn, phủ phê... là một cảm giác thường thấy trong những ngày cuối của các chuyến du lịch trước kia mà chúng tôi đã đi nhưng lần này hoàn toàn không có.

Tại Bình Tiên, chuyến phượt đã qua tới ngày thứ sáu: sự ham muốn khám phá vùng đất bình yên này vẫn còn nguyên tạo cho tụi này cảm giác nuối tiếc khi sắp phải xa nó.
Trong đêm trời lại mưa, nghe phong phanh là có áp thấp hay bão gì đó. Thật ra thời gian này bão đang hoàn hành dữ dội tại Quảng Bình và Huế nhưng chúng tôi không nắm rõ.
Sáng dậy rồi trời vẫn giọt nối giọt lất phất. Ngồi ngoài hiên nhà trọ ngắm nhìn rặng rúi đối diện mờ ảo thật thơ mộng trong màn mây mù, tụi này tính toán hướng đi cho ngày hôm nay. Tuy nhiên vẫn còn phụ thuộc ở thời tiết trong lúc thời gian còn lại trước khi trở về TP HCM chỉ còn 2 ngày nữa.

Quyết định thăm vịnh Vĩnh Hy được cả hai đồng tình, vừa lúc này thì bà chủ nhà trọ rủ pà xã tôi cùng đi chợ cho cả nhà, cũng để giải khuây.

Ngồi đàm đạo cùng ông chủ nhà bên cốc cà phê nóng, tôi biết rằng cả gia đình này từ Gò Vấp ra đây mua đất là lập nghiệp không lâu (Ông là người Đà Nẳng, bà người Nam Định).
Nói chính xác họ là cha mẹ vợ của đôi vợ chồng chủ nhà trẻ tên Vũ và Uyên, cặp này có một bé trai dễ thương - rất hiếu động và đã quen thuộc với chúng tôi qua vài ngày tụi này ở đây, cậu bé gọi chúng tôi là ông bà khách.

< Mây lòa xòa trên núi trắng như bông...
Nói chung là cả nhà chủ rất thân thiện, dễ mến và đáp ứng đủ mọi yêu cầu của khách, tạo niềm tin tốt đối với tụi này khiến chìa khóa phòng cũng chỉ sử dụng trong ngày đầu, các buổi sau việc khóa cửa trở nên thừa thải, nếu bạn là khách tại đây thì có thể xem như người nhà.
Sau khi hai bà đi chợ về: tụi tôi xếp ít đồ đạc rồi ra quốc lộ tiến về Vĩnh Hy nhưng trận mưa long trời lỡ đất khiến hai người lũ khách chào thua khi đã chạy trên QL1 hàng chục Km về Phan Rang! Mưa nghút trời, những hạt mưa làm rát cả mặt mày, không cách nào thấy đường chạy nên kịch bản "trú mưa ở quán cà phê" lại tiếp diễn. Mùa mưa mà, đã vậy đang lúc bão vào miền trung thì chả trách ai được, nếu trách thì trách mình ham vui không chịu về!

Không hề hấn gì, chơi thì chịu: ngồi nhấm nháp ly cà phê nóng (cũng như mọi chỗ ở đây cũng kèm... ly đá dù người uống đã lạnh thấy thấu buốt các đầu ngón tay)

< Bạn đường.
< Trông như vùng cao.
Trận mưa lớn kéo dài mãi đến trưa rồi lất phất khiến tụi này đành bùi ngùi quay về - chấp nhận "tạm thua cuộc" với thượng đế.

Đầu giờ chiều bầu trời vẫn vần vũ mây đen bao  trùm cả các đỉnh núi thấp. Nghe nhiều người dân địa phương khuyên chúng tôi không nên vượt các dốc trong Bình Lập lúc mưa lớn nên tạm thời không thể vào đó.
Bạn biết vì sao không: khi đổ mưa lớn, nước từ các núi và dốc trong đó có thể đổ xuống đường cuồn cuộn như thác - cuốn đi cả những hòn đá lơ lỡ. Nếu trời có giông hay sấm sét thì càng hiểm nguy hơn khi đi trên các đỉnh dốc cao.

Nằm không trong nhà trọ chịu gì nổi nên tôi chạy ra biển - Bãi Bình Tiên bao trùm một màu xám từ mây và nước, sóng khá to nhưng vẫn đẹp đến mê hồn.
Rồi dường như Thượng đế thấy mình quá nặng tay với người lữ khách đến từ phương xa nên những hạt mưa đột nhiên ngưng lại, sóng như dịu êm thêm một tý - rạc rào vỗ nhẹ vào bờ như vẫy gọi mời chào.
Vứt áo mưa, giải thoát đi những gì vướng víu trên người, tôi hòa mình trong lòng nước ấm vỗ về như ru ngủ. Buổi chiều này cũng không có mục đích tắm biển nên chả mang đồ tắm theo, mặc khác tôi kém chịu lạnh nên âm u mà tắm biển là chuyện chưa từng có xưa nay. Nhưng ngoại lệ lần này thì biển lại ấm, gió có hiu hiu vỗ về nhưng lạnh thì hoàn toàn không có. Biển Bình Tiên, xứ tiên... nên khi buộc lòng phải tắm tiên cũng chả có gì e ngại cả.

Ngẫm ra, trước thiên nhiên hùng vĩ, bản thân con người trần trụi thì ai cũng như nhau: cao to hay thấp bé, đẹp - xấu, quyền cao chức trọng hay chỉ là phó thường dân thi ai ai cũng chỉ là những sinh linh nhỏ bé sống trên hành tinh xanh này - Xin hãy gìn giữ hành tinh đó được mãi màu xanh huyền diệu của đất trời, biển núi bao la...
Sập tối do không báo cơm nên nhà trọ giới thiệu ra quán lẫu bò cách đó chừng 2km ăn thử.
Chỉ qua đôi lời thăm hỏi: cả chủ và khách bổng dưng thanh như kẻ thân tình rồi biết ra anh chị chủ quán này cũng là người từ TP ra đây lập nghiệp từ hàng chục năm trước.

Vui miệng, chị chủ nói về resort Ngọc Sương rồi mới biết ra chúng tôi trọ tại Đại Huy. Chả biết vô tình hay hữu ý, chị hỏi tụi này trọ ở đó giá bao nhiêu rồi... thắc mắc: Quái, sao tuần trước nó nhờ tôi giới thiệu giúp nếu khách ăn ở đây có hỏi, giá trọ chỉ... sáu bảy chục ngàn/ngày (mình thuê thì 100k).

Tụi tôi cười rồi loa xoa cho qua chuyện, thôi du di đi mà!
Từ giã anh chị, tụi này trở về đánh một giấc mà lòng nhủ thầm > ngày cuối sẽ là Vĩnh Hy!

Còn tiếp


Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7- Phần 8 - Phần 9 - Phần 10 - Phần 11- Phần 12 - Phần cuối

Chút kinh nghiệm cần biết khi du lịch khám phá Bình Tiên - Bình Lập - Vĩnh Hy