Chuyến phượt cuối năm - Phần 1
Từ đây dần đổ về Sài Gòn bằng chiếc Win 100 đã mang theo, chạy qua các địa danh Cà Ná - Liên Hương - Phan Rí - Bàu Trắng (Hòa Thắng) - Hòn Rơm - Mũi Né - Phan Thiết - Mũi Kê Gà - Lagi - Bình Châu - Hồ Cốc - Hồ Tràm - Long Hải - Bà Rịa. Tính tổng cộng đường về ven biển khoảng 400Km trong thời tiết lúc nắng nóng, lúc lại khá lạnh với chân trời phủ đầy sương mù tháng cuối năm.
Mặc dù nhiều sự việc phát sinh nên vài tiêu điểm cần khám phá như vùng biển Hòa Thắng, bãi Chùa - núi Hồng Chính, Hòn Hồng - các mỏm đá đỏ (Red Sand Rocks)... bị phá sản vì các khu du lịch, resort... đang thi công và mọc lên như nấm sau mưa, không thể vào nhưng chuyến du lịch bụi nhỏ này vẫn mang lại nhiều điều lý thú mà tôi sẽ dần kể lại cho các bạn sau.
Chỉ tiếc một điều là do tụi tôi khá bị gò bó về thời gian (giấc này cuối năm, việc buôn bán khá bận rộn nên không dám nghỉ lâu) nên chỉ có thể kéo dài 3 ngày - 4 đêm, từ tối thứ hai đến trưa thứ sáu... nên vài địa điềm khá hoang sơ nhưng mình chỉ có thể ghé qua quýt, không sâu sát như chuyến Bình Tiên - Bình Lập. Tài chính chuyến này cũng khá hạn hẹp nhưng may là mùa lạnh cuối năm, khá vắng vẻ nên chuyện phòng nghỉ, ăn uống cũng không bị chặt chém.
Một chuyến hoành tráng, chi tiết hơn sẽ phải hẹn qua sau tết vậy, lúc tiền bạc rủng rỉnh, thơi gian ê hề sau những ngày tết cực nhọc là điều sẽ đến thôi.
Trở về chuyến phượt vi vu ven biển miền trung này: Xe Minh Dũng mà chúng tôi đi là xe giường nằm nhưng chả có WC - chỗ nằm rất thoải mái vì hai chân thoải dài phía dưới giường phía trước, giá vé là 120k x 2 + 150k cho chiếc xe. Xe khởi hành từ bến xe miền Đông lúc hơn 9h một chút vì phải chờ thêm 2 khách rồi sau đó phóng ì ầm đến tận 2h thì nhà xe ghé vào Trạm xăng dầu Tâm My ở Liên Hương để hành khách đi toilet, ăn uống gì đó qua đêm. Ghé ở đây có lẽ vì cây xăng, trạm nghỉ này của chính Minh Dũng nên thuận tiện cho họ.
Hơn 4h sáng một tý: xe đến Lạc Nghiệp (Cà Ná), chúng tôi xuống ở đây. Nhà xe chỉ mất vài phút để đem hành lý của tụi tôi xuống - gắn trả lại bánh trước chiếc Win (Lúc đưa Win vào hầm ở bến xe Miền Đông: họ đã tháo bánh trước cho gọn - Nhiều nhà xe khác không cần phải tháo mà họ cứ đặt nằm trong hầm nếu không vướng các thứ hành lý khác.
Sau khi cột vali lên baga, đội nón bảo hiểm vào thì tụi tôi nổ máy chạy dọc theo QL1 để tìm chỗ ăn sáng, uống Cà phê chờ bình minh. Trời lúc này rét và gió thì phải nói là kinh khủng: gió lồng lộng vi vút bên tai thổi từ dưới mé biển lên, bên trái toàn là núi đá.
< Cư dân Lạc Nghiệp, anh chủ quán cà phê và cô con gái nhỏ.
Chạy lên một đoạn dài qua vô số các lò nước mắm nhưng đường xá vẫn vắng tanh không bóng người, chúng tôi trở ngược lại vài Km thì tìm thấy một cây xăng nên ghé vào đổ - Đây là sai lầm đầu tiên của chuyến đi: như mọi lần, khi đưa xe lên Openbus chở đi thì bao giờ tôi cũng để mức xăng tối thiểu, tốt nhất là ở mức reset. Mục đích khi xe nằm nghiêng trong hầm thì xăng không đổ ra sàn xe nguy hiểm.
Vì vậy khi xuống xe: mức xăng còn khoảng 1 lít đủ chạy tầm 50Km và phải tìm nơi đổ đầy. Ai ngờ cái cây xăng to tổ bố nhưng "cà chua" này dương như bán xăng pha dầu hôi hay độ octane thiếu thì phải nên từ lúc này: xe chạy rốc máy, lựng khựng đến cả ngày sau, lại khó nổ máy như bình thường (ác nổi tôi lại đổ gần đầy bình). Phải đến khi sau này đổ xăng châm thêm ở địa phương khác thì tình trạng này mới dần mất hẳn, khỉ gió thật. Bà con có xuống Cà Ná (Ngay Lạc Nghiệp - hướng SG-Phan Rang thì nó nằm bên phải) thì cạch mặt nơi này nhé.
Đổ cái thứ xăng "của nợ" đó vào xong: nhìn xéo bên kia đường tụi tôi thấy có quán nước nên ghé vào uống ly cà phê. Giống như nhiều địa phương ven biển miền Nam Trung bộ: cà phê đen là... đá, cà phê sữa là cà phê sữa đá, kêu rồi là thế nào cũng có ly đá kèm bên. Trong cái rét buốt giống vút bên tai này thì làm sao dám đụng tới cái thứ nước đá 0 độ đó nên tôi tặng lại quán phần đá luôn chứ không thì lạnh chịu sao xiết!
Kêu một ly nhưng anh chủ quán nghe nhầm là hai nên mình tôi bao thầu luôn! Kệ, uống nhiều một tý cho nó tỉnh táo vì cũng chỉ có 5k/ly, khá đậm đặc khiến tôi dù chỉ ngủ lim dim cả đêm trên xe nhưng bây giờ vẫn tỉnh như sáo sậu!
Khi chân trời bắt đầu ửng, chúng tôi từ giã lên xe trực chỉ ra mỏm đá đã dự dịnh trước để đón bình minh trên miệt biển mà nhiều người cho là đẹp nhất miền trung: biển Cà Ná.
Còn tiếp dài dài
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 -
0 nhận xét: