Khám phá mũi Đại Lãnh

Mũi Đại Lãnh hay còn gọi Mũi Điện, Mũi Nạy, Mũi Diều, hay mũi Kê Gà, thuộc địa phận thôn Phước Tân, xã Hoà Tâm (Đông Hòa, Phú Yên). Trước đây, người ta còn gọi đó là Cap Varella. Màu trắng của mây, xanh lá của những hòn đảo nhỏ, xanh biếc của biển vẽ nên một bức tranh sơn thủy hữu tình.

Điểm đặc biệt của địa danh này là vừa như một ngọn núi, lại vừa giống đảo vì có một suối nước ngọt tách nó ra khỏi đất liền, nhưng nó lại là chính là đất liền. Trong ngày đầu tháng 6, tôi và người bạn đồng hành của mình đã có dịp đến thăm Mũi Đại Lãnh, nơi có ngọn hải đăng nổi tiếng và là nơi thứ 2 đón ánh bình minh sớm nhất trên đất Việt (nơi đầu tiên là Mũi Đôi ở Vạn Ninh, Khánh Hòa).

Con đường đá lên ngọn hải đăng uốn mình theo sườn núi, ẩn hiện trong rừng cây. Đêm hôm đó, trời đầy sao và trong vắt, cái trong của màn đêm đủ để những vì sao in lấp lánh trên bầu trời. Ngồi trên thềm đá, nhìn ngút ra xa là biển cả mênh mông lung linh ẩn hiện, cúi xuống bên dưới là một biển sao của hàng ngàn ngọn đèn từ những thuyền câu mực đêm rực sáng, ngẩng đầu thấy vạn sao trời lấp lánh.



Gió thổi áo ạt từng cơn từng cơn, tiếng sóng biển từ dưới vực sâu theo gió vọng về, lúc gần lúc xa, lúc nỉ non ai oán, lúc giận dữ gầm thét, lúc lao xao vỗ về. Không một thanh âm của cuộc sống đời thường, không còi xe, không tiếng người la hét, không điện thoại, không còn chỗ của bon chen tất bật, tất cả bị bóp vụn rồi vụt tan theo gió.
Tôi và người bạn đồng hành cùng im lặng đeo đuổi những suy nghĩ mong muốn của riêng mình và cùng tận hưởng khoảnh khắc tuyệt diệu này. Đêm Đại Lãnh, đêm để sống với cảm xúc, để chia sẻ, lắng nghe, để nhớ thương và khắc ghi một cảm xúc gần gũi, thanh thản diệu kỳ. Trời dần về khuya, chẳng đứa nào muốn ngủ, nhưng phần e là phiền các anh ở trạm, phần cần sức khỏe cho hành trình chinh phục ngày mai.
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy ngắm bình minh. Lúc này là 4 giờ 24 phút. Hai đứa soi đèn leo lên hải đăng và ngồi chờ mặt trời lên, từ đằng chân trời xa, chút ánh hồng nhen nhóm. Biển vẫn tối mịt, chỉ còn dăm chiếc ghe nhỏ còn soi đèn lập lòe. Gió lồng lộng. Máy đã sẵn sàng vào vị trí, chỉ mong chờ thời khắc ánh bình minh đầu tiên lóe sáng.
Biển bàng bạc sáng dần, mặt trời dường như cũng nôn nóng ban tặng tia sáng đầu tiên cho ngày mới, cả vùng mây đỏ quạch với muôn ánh hào quang chiếu rực lên nền trời xanh thẫm. Cả hai cùng hồi hộp nín thở, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa, tim đập nhanh và dồn dập.

Rồi cả không gian bừng thức giấc, một tia sáng chớp lên từ phía chân trời, vụt trên mặt biển như một đường lửa, lướt trên gềnh đá, đánh thốc vào hải đăng rồi phủ chụp xuống hai kẻ đang còn ngơ ngác sững sờ. Sau một hồi định thần nhìn đồng hồ là 5 giờ 13 phút. Chỉ trong một tích tắc mà màn đêm vụt tắt, chỉ trong một tích tắc mà hai kẻ tỉnh táo lại say trong giấc mộng.

Mùa hè, đường từ Đầm Môn ra Đại Lãnh biển trong vắt. Màu trắng của mây, xanh lá của những hòn đảo nhỏ, xanh biếc của biển vẽ nên một bức tranh sơn thủy hữu tình. Để rồi, những ai chưa đến mà xem hình, nghe tả cũng thấy lòng xao xuyến bồi hồi, những ai đến rồi thì ngơ ngẩn mãi không thôi, những ai đã một thời gian gắn bó thì khắc sâu mãi trong tim. Đại Lãnh, nơi vội vã trở về của những người khách lạ.

Theo VnExpress