Lượt phượt Phú Quốc, rượt phượt Campuchia (Phần 1)
Phải nói là lâu lắm rồi mới có dịp về quê ăn Tết sớm như vậy, Thất nghiệp mà, đi chơi cho đã, ăn Tết cho đã. Ai nghe nói về sớm cũng nghĩ chắc thằng này làm manager nè, muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ. Về nhà đón cái nắng sớm của vùng núi cao, nằm lười trên giường cho tới khi đói quá mới chịu bước xuống.
Một năm qua ta đã làm được gì, đi tới đâu….cứ miên man câu hỏi nhưng thật ra lúc tỉnh táo nhất bạn sẽ có ngay câu trả lời là: chả cần làm được gì nhiều, chả cần đi đâu cho xa, mình cứ là mình như thế đấy, không bị những lo toan bộn bề, hơn thua cuốn đi và làm thay đổi con người mình đã là một thành công. Lòng chợt thấy vui vui khi có mấy bạn trong nhóm ĐTM hỏi thăm là đi về nhà chưa, không là gì nhiều nhưng mình cũng nhớ họ.
Mình chỉ thích đi bụi một mình vì đi nhiều người nhiều ý kiến, mệt lắm. Có khi sáng bạn uống sữa như một thói quen, họ về post lên forum nói lung tung cũng nên, kiểu như dân phuợt ai mà uống sữa cho mất uy vậy. Who cares. Còn ở nhóm ĐTM bạn không thấy điều đó, làm gì tùy bạn, họ tôn trọng cả, không kể bạn chỉ là thành viên cũ hay mới, bạn biết phượt hay không, chả test tiếc gì. Mình tính đi Phú Quốc trước sau đó là Côn Đảo, nhưng chương trình Côn Đảo bị thay đổi vào phút chót vì Codai bên ĐTM rủ đi Campuchia cùng, chưa đi mà biết là vui thế nào rồi…
Qua tìm hiểu đâu đó mình cũng biết sơ sơ về Phú Quốc, đại khái là bạn phải thuê xe đi khám phá Bắc Đảo, Nam Đảo, đường đất đỏ mù mịt. Nghe mà thấy ham rồi. May mắn có số phone của một anh hướng dẫn trên đảo do một bạn đi trước cho lại, mình gọi hỏi thăm sơ sơ vài điều, anh ấy nói đi cần mang gọn nhẹ thôi, chủ yếu là....tiền ah. Bạn nên bắt chuyến xe Mailinh – RachGia lúc 11pm đi cho tiện vì sáng sớm tới là đi ngay ra đảo được. Chuyến đi thật sự bắt đầu lúc 2h sáng khi xe dừng lại ở phà Vàm Cống, mọi người phải chờ phà, tất cả đang thiu thiu ngủ thì bị xuống đi bộ một quãng khá xa….
Cái tiết trời sớm vùng sông nước dễ làm bạn tỉnh ngủ ngay. Mình đã không khỏe rồi, cái thằng Tây đi cùng còn mời điếu thuốc nó quấn tài mà hay sao mà nghe nồng và hắc quá, suýt nôn hết bữa tối ra ngoài. Cũng như các phà khác, các dịch vụ ăn theo khá xô bồ, nào là nước giải khát, ăn uống, thuốc lá. Ấn tượng nhất là kiểu “em vào nhà chị tiểu đi em”, tưởng tai nghe lầm, hóa ra nhà nào cũng treo cái bảng “Đi tiểu” trước nhà hết. Lần đầu tiên thấy luôn đó. Có những người cũng tranh thủ đèn sáng ở khu phà mà mưu sinh. Mới sáng sớm mà đã phải đi làm rồi…
Bác tài phải đưa ít tiền mới được đi xe qua nhanh, chạy lạng lách qua các xe khác xếp hàng phía trước. Còn sớm thế mà phải mất tầm 40 phút mới qua cái phà được. Đoạn đường đi về Rạch Giá hiện ra ở ô kính phía trước trông khá nhỏ, hai cái xe MaiLinh chạy ngược chiều là phải nhường nhau, không thấy đường cho xe máy luôn. Mình lo tranh thủ ngủ lấy sức cho ngày dài phía trước...
Tầm 8h sáng mới chạy, nằm ngủ vật vờ ở mấy cái ghế đá lạnh quá trời mà có ngủ được đâu. Muỗi đâu mà nhiều thế chứ. Dân tình đi tập thể dục buổi sáng cũng ghé vào trà nước ngay tại cái bến này. Mấy bác đi từ Saigon xuống như mình cũng nằm vật vạ đấy cái bến tàu y như ở bến xe Miền Đông.
Mình cứ trằn trọc mãi, trời sáng sáng một chút mới thấy rõ cái bến, có quán ăn phục vụ ngay tại chỗ, tiện lắm. Sáng chả ăn gì nổi, mua ít sữa mang lên tàu uống. Tàu cao tốc ra Phú Quốc là giống cái tàu to to đó...
Phải nói người ta quản lý trật tự ở bến tàu này khá tốt, xe cộ được điều chỉnh rất trơn tru, không gây ách tắc. Mình lo lên tàu sớm tìm chỗ trống, ngả cái lưng cho thoải mái. Khá bất ngờ về sự tiện nghi bên trong con tàu....
Tàu có hai khoang rộng, ghế nệm em, sạch sẽ, thơm mùi...biển. Máy lạnh thổi phà phà, tàu có hai tầng trên dưới, y như khách sạn trên biển ấy. Mình nghĩ nó có thể chứa hơn trăm khách chứ không ít. Toàn bộ nhân viên phục vụ và tổ lái mặc uniform rất chuyên nghiệp, hướng dẫn bạn tới chỗ ngồi hẳn hoi. Mình ngồi cạnh cô bạn người Germany mới đi từ Cam qua. Hai đứa mua trùng 1 số ghế luôn, mấy anh hướng dẫn nói không sao, lúc nào cũng dư chỗ mà, cứ ngồi đi, còn nằm thì từ từ. Cô ấy tranh thủ hỏi mình về Phú Quốc, mình đưa luôn cái guidebook tiếng Việt cho cô đọc rồi đi ngủ, lát dậy mới nhớ, xin lỗi rối rít....
Có lẽ tối qua không ngủ được nên sáng tới giờ nó cứ lừ đừ trong người thế nào ấy. Nhìn loanh quanh chọn được một dãy ghế trống, nằm ngả lưng một chút cũng đỡ đi phần nào. Trên tầng 2 của tàu có một khoảng sân giành cho du khách, mọi người có thể ra đó ngắm cảnh trời biển. Con tàu chở trăm người này hình như nhỏ bé quá so với biển khi nó chạy ra biển được tầm 15'..
Nhiều người có lẽ là khách quen của những chuyến tàu này hay sao mà trông họ thạo lắm, mình đứng mà còn bị xô qua xô lại, họ ngồi đưa chân lên ghế luôn, nhóm thì ngồi hút thuốc tán dóc, nhóm thì đánh bài. Mình không hiểu họ vừa đánh vừa cầm bài trong tay luôn hay sao mà không lá bài nào bị bay, mấy người đội nón ra cứ phải ôm khư khư lấy cái đầu, kẻo bay cái nón. Hôm nay không phải là ngày đẹp trời, biển động, sóng và gió cứ đánh ầm ầm vào con tàu, nó lắc lư nghiêng ngả không ngớt.
Lâu lâu mọi người lại la lên thích thú vì nước nó bắn lên khắp sàn tàu. Mình lê từng bước nhỏ về phía mũi tàu, nơi đây có cái cabin điều khiển nằm ở giữa, hai bên là hành lang cho khách ngắm cảnh. Phía mũi tầng 1 là nơi cột các xe máy của khách lại, hình như trả thêm chừng ít tiền nếu bạn muốn đưa xe ra đảo. Chỗ này chắc là chỗ dễ say nhất, nó lắc theo từng con sóng lên xuống, chụp được một bức ảnh cũng khá vất vả vì vừa phải tránh không cho nước bay vào ống kính, vừa phải giữ thăng bằng....
Có mấy hãng tàu chạy cùng giờ từ Rach Giá ra Phú Quốc nên từ trên đây bạn có thể nhìn thấy chiếc SuperDoong chạy phía xa kìa, nhỏ như điếu thuốc lá thôi. Thấm mệt rồi, mắt cứ nhíu lại, trèo xuống dưới nằm duỗi ra ngủ ngon lành. Nệm êm thế kia mà. Thường đi tàu hay xe thì bạn hay bị đẩy tới lui về phía trước, còn trên con tàu này mình có cảm giác mình như chai nước bị súc lên xuống ấy, khá là khó chịu. May mà trong đầu có động lực thôi thúc: ráng đi cu, ra ngoài Phú Quốc tha hồ tắm biển, tắm nắng, ăn seafood và...
Cái tivi cứ play ba cái phim lẻ Hongkong coi mà chán, người dưới này họ hay coi phim lẻ kiểu thế này lắm, chứ ít mở ca nhạc hay tấu hài như bạn hay thấy trên các chuyến xa hoặc tàu. Tàu chạy tầm 3 tiếng là tới Phú Quốc, chỗ cảng Bãi Vòng ấy. May là hồi học sinh viên đi xe bus đi học suốt 4 năm nên trâu bò lắm, cỡ nào cũng không say, lừ đừ một chút là tỉnh ngay. Ngoài ô cửa là Phú Quốc rồi. Chào Phú Quốc...
Còn tiếp
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 -
Nhanvan_Hoang
0 nhận xét: