Hành trình Tây Bắc 2010 - Phần 3
Sìn Hồ vốn được coi là nóc nhà của tỉnh Lai Châu có những cánh rừng nguyên sinh rậm rạp và một thung lũng với cánh đồng lúa vàng rực, những khu vườn trồng lê, đào, mận già nua, mốc thếch quanh năm vẫn đơm hoa kết trái. Theo tiếng bản địa thì Sìn Hồ có nghĩa là nơi nhiều con suối.
Sìn Hồ là một bản gồm nhiều dân tộc khác nhau cùng cư trú. Tại bản Sìn Hồ có phiên chợ họp vào các ngày chủ nhật trong tuần. Nếu đúng dịp, du khách được chiêm ngưỡng một bức tranh đầy sắc màu trong phiên chợ của người dân vùng núi cao.
Zozzo: Lòng vòng thị trấn, cũng chả có gì hay, mà cũng không mát mẻ mấy. Cơm rượu rồi chạy luôn về Lai Châu.
Lại thêm 1 kiểu màu của váy Mông nữa. Gồm cả 2 màu xanh da trời và tím nhạt, hàng hiếm.
Đường phía bên này Sìn Hồ cũng khá ngoằn nghèo, đông đúc hơn bên kia chút.
Nhiều chỗ cũng cao chênh vênh như thế này. Nếu không tập trung 1 chút thôi, là cả người cả xe rơi xuống chỗ không biết đáy... ở đâu ngay.
Ở 1 cái cua tương tự, có cái miếu khá khang trang, dừng lại dòm thì là 1 cô gái tuổi 24-25 gì đó. Không muốn chụp ảnh.
Lưu ý: ảnh trong đều được upload trọn khổ lớn. Bạn nhấn vào ảnh hay Open new tab để xem đúng kích thước.
Chiều muộn thì đến thị xã Lai Châu mới.
Giữa thị xã có một cái hồ, không rõ là tự nhiên hay nhân tạo. Đâm ra Lai Châu giờ có thị xã đẹp và hiện đại nhất Tây Bắc. Sơn thủy hữu tình ra phết.
Khu hành chính hoành tráng, có khi còn hơn HN và HCM. Như ks Daewoo.
Hiện đại quá thì không ở.
Đi luôn về Tam Đường. Đoạn này không khác gì năm ngoái, đường làm xong đã 1 năm mà cây cỏ không mọc nhỉ. vẫn toàn đất đỏ quạch 2 bên.
Đang đi thì ngó thấy cải biển thác Tác Tình 2km. À, rẽ vào xem tác tình là cái gì nào. Đến nơi thì chỉ thấy dòng nước bé tý chảy từ trên núi xuống.
Gọi mấy ông thanh niên lại hỏi đường, họ nói đi bộ đến đó mất chừng nửa tiếng. Đã xẩm tối, quyết định không lên nữa. Thác này có liên quan đến chuyện yêu đương trai gái. Hồi trước, có một cô gái do bị ngăn cản tình yêu đã leo lên đỉnh rồi nhảy xuống chân thác tự tử. Giờ mùa khô nhìn nó bé vậy chứ bình thường cũng đẹp lắm.
Đến Tam Đường, cả thị trấn có 4 cái nhà nghỉ. Đi hỏi không còn 1 chỗ. Một điều khá lạ lùng. Thì ra hôm đó có hội Động Thiên Sơn, quan khách các nơi đến xem, thành ra mình hết chỗ.
Nhưng đó là các cháu dân tộc Kinh thôi. Dân tộc xịn đây. chủ yếu là người Lự. Nhưng giống như Mường, họ chỉ mặc trang phục truyền thống vào những ngày lễ hội. Và họ cũng không có nhiều lắm. chỉ chừng 5-7 nghìn người.
Chụp thiếu sáng nó nhòe vậy chứ nhìn bên ngoài các cô cũng xinh lắm.
Và uống cũng rất khỏe, buổi tối ăn cơm cùng quán họ mới biết. Không hề thiếu với đám đàn ông chén nào hết.
Tam Đường, 8h30 tối, hết chỗ trọ, giờ quay lại Lai Châu cũng dở mà đi sang Than Uyên thì sáng mai không qua được Lào Cai để đi chợ Mường Hum. Mà muốn sang Lào Cai phải vượt qua con đèo Ô Qui Hồ hay tên hành chính là đèo Hoàng Liên. Chạy vòng vèo qua dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ, cao đến 2000m, con đèo được coi là dài nhất Tây Bắc với 50km đường trong đó 2/3 nằm bên địa phận Lai Châu. Du khách đi Sa Pa thông thường chỉ được tham quan phần phía bên Lào Cai. phần bên Lai Châu hầu như không có dân sinh sống.
Vô vàn câu chuyện về con đèo huyền hoại nối Lai Châu - Lào Cai này, chuyện khó khăn đường xá, những vụ tai nạn giao thông thảm khốc và ghê hơn, là những câu chuyện ma quỉ được kể ngay bởi người dân ở đây. Nào chuyện trai gái yêu nhau không thành chết biến thành loài chim có tiếng kêu da diết "ô qui hồ..." trên đèo. rồi chuyện cả nhà quan Tri Châu bị Hổ đuổi theo ăn thịt dần trên đường đi nhậm chức...
Nói chung đối với dân thành phố, nó có một vẻ gì huyền bí và rùng rợn. Hồi trước có đọc phóng sự về chuyến vượt đèo này ban đêm của mấy anh dụ lịch, trên đèo họ còn gặp tai nạn với bàn thờ nghi ngút khói hương giữa tiếng thì thầm rừng già... các anh cảm xúc lắm. Đó là họ còn có 4-5 người già dặn đi cùng nhau. Mình thì chỉ có 1.
Xem đoạn trích của "Ai hát giữa rừng khuya"
"..Nỗi lo ngại của nàng Oanh Cơ quả nhiên thành sự thật. Nàng bỏ con thơ cháu bé ở lại với cuộc đời tàn ác, để một mình lánh sang cõi thế bên kia. Câu chuyện sự tích nàng Oanh đến đây là dứt. Từ ngày nàng bị hổ tha vào rừng, thì cứ những đêm mưa gió bấc, những đêm u ám không trăng, trên quãng đèo Ô Quý Hồ lại văng vẳng có giọng đờn ca não ruột, ai bạo gan xông xáo trong đêm khuya rừng vắng, thì thấy ba cái bóng ma ngồi đàn hát cho một con cọp lớn ngồi nghe..."
Nhưng đêm nay lại có trăng, chắc không có ai ngồi hát. đây cũng không phải lần đầu chạy đèo ban đêm. lần thứ nhất vượt đèo Khau Pha tối sương mù, lần thứ 2 chạy từ Trùng Khánh về Cao Bằng. lần 3 chạy Hoàng Su Phì ngày giáp Tết... Con đèo này cũng đã từng qua rồi, chẳng lạ lẫm gì.
Đi chầm chậm, căng mắt nhìn đường, vểnh tai nghe ngóng, tiếng xe ì ì, nhìn xa xa núi đồi trập trùng dưới ánh trăng bàng bạc. Đoạn đầu cũng hơi rờn rợn, vì ám ảnh mấy câu chuyện kia, luôn có cảm giác đang có cái gì đuổi theo đằng sau, rồi có lúc giật mình: đang đi thấy cái đốm đỏ đỏ giữa đường, phanh lại, đi lò dò đến thì nó bay vụt lên, đó là loại chim gì đó kiếm ăn ngay trên đường, mắt nó phản ánh đèn xe máy đỏ lừ, khá to, cỡ con gà. gặp chừng chục con như vậy.
Đi lúc rồi quen dần, thậm chí còn đỗ hẳn lại, tắt máy đứng 1 lát xem có tiếng khóc lóc than vẵn văng vẳng nào không nhưng chỉ thấy tiếng cây rừng lào xào trong gió. Chưa gặp bất kể xe nào trên đường, tự nhiên thay vì lo ma quỉ thì lại sợ cướp. vắng thế này, có ông em túng quẫn nào nấp bên vách đợi mình gần đến nó phang cho 1 phát vào mẹt rồi quẳng xuống vực thì có mà cả tháng may mới tìm thấy xác. Vẫn biết Tây Bắc cho đến giờ vẫn an toàn. nhưng vẫn nghi
Đang lo vậy thì thấy có ánh đèn trong ngôi nhà ven đường, không phải nhà mà là cái lán của công nhân sửa đường. Thấy bóng dân là yên tâm hẳn. Lừ lừ đi tiếp. Gặp 1 cái xe tải ì ạch chạy ngược lại. Những ai từng đi đêm tại những chỗ hoang vắng xa lạ mới thấy ánh đèn xe tải chạy ngược quí giá như thế nào. Điều đó có nghĩa là quãng đường phía trước mình bình an.
Lên đến đỉnh đèo, dừng lại chụp choẹt đàng hoàng. Từ đây trở đi là đất Lào Cai rồi, rất nhiều dân...
Từ đây về Sa Pa chừng hơn chục km, đổ đèo, đường mới làm xong rất đẹp.
Hơn 10 giờ về đến Sa Pa, đã vắng tanh vắng ngắt. Vốn ghét SaPa, định đi luôn về Lào Cai nhưng đi chừng chục cây thấy mệt, quay lại SaPa ngủ đêm cái nhà nghỉ không nhớ tên đầu thị trấn.
Xin mượn cái hình đẹp nhất về con đèo này lúc ban ngày bên ngoisao. Người chụp đã rất may mắn gặp được thời tiết thuận lợi như vậy. Giá kể mà mình đem tripod, rồi có đông người thì cũng dám dừng lại chụp serie con đèo đêm sáng trăng thử xem sao.
Còn phần cuối
Zozzo blog.
- Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần cuối
0 nhận xét: