Madagui - Đạ Tẻh: hành trình tìm thác và đèo... (Phần 6)
< Đường vào thác Tà Pứa.
Vậy là mình và bà xã quay đầu xe vào con đường mòn kia sau khi chộp vài tấm kỷ niệm với chị bán hàng nọ. Lối mòn lầy lội đầy những vũng nước, ổ gà trên nên đất đỏ nên mình kêu bà xã xuống xe đi bộ theo sau.
Đây là điều may mắn vì sau đó một phút là xe mình làm một nhát đo đường! Do cái vali phía sau khá nặng, ràng trên baga có trọng tâm cao - phần khác thì đoạn mòn này trơn như trét mỡ nhất là phía phải có đóng một lớp rêu xanh.
.
< Xem thì như vậy nhưng đừng nhầm như mình. Trời khô ráo thì không bàn nhưng sau cơn mưa: đoạn này trơn như xát mỡ gà, nhất là mé rêu xanh xanh bên phải.
Đang chạy ngọt thì mình chỉ nhấp nhẹ thắng lại một phát thì bánh trước sàng ngay sang phải, xe đổ kềnh. Bấy giờ mới biết cái nền lối mòn đất đỏ kia trơn bóng như gương trát mỡ và... cứng như đá chứ không hề mềm kiểu bùn nhão!
Chẹp, không đến nổi gãy hay rạn xương nhưng ê ẩm ở sườn và hông cho đến tận bi giờ, he he.
< Thành quả sau khi "đo đất"
Dùng hết sức để nâng chiếc xe dậy, cái vali và mớ đồ lạc son phía sau rơi sang một bên: thành quả là đèn signal trái trước vỡ tan, áo khoác và quần lê lết đất đỏ!
Đèn bể không sao vì nó vẫn còn cháy ngon lành. Áo quần lê lết một tý... cho ngầu, không quan trọng - chỉ có phần hông khá đau nhưng qua bữa sau lội bộ vào thác Triệu Hải mới thấy phê, còn lúc này không si nhê gì.
< Nơi gởi xe.
Đợi khá lâu bà xã mới tới, mình kêu bấm vài pô trình làng. Hóa ra cái máy ảnh có sự trục trặc gì đó.
Bất chợt trời đổ cơn mưa rào, bọn mình vội vàng đẩy vào khoảng vài chục mét thì thấy nhà đân và mình gởi xe tại đây. Kiểm tra lại mới thấy pin máy ảnh đã cạn, tiêu rồi!
Còn may: nhà dân nơi mình gởi xe có điện. Vậy là nhờ người ta cắm sạc thêm năng lượng cho cái bửu bối chộp - toàn cảnh tiên, cảnh đẹp nhưng không lưu giữ được ảnh thì thôi... ở nhà sướng hơn, he he...
Ngồi tán phét với anh chủ nhà trẻ cho qua thời gian chờ tạnh mưa và sạc pin, bọn mình biết được thêm nhiều điều linh tinh tại vùng đất này.
Anh chàng tuổi "băm" nhưng nét mặt còn rất trẻ, đã có hai con trai và cũng quậy thần sầu. Đất trong này chung quanh trồng cao su, cây nhỏ mới chỉ vài ba năm thôi nhưng khía trên thân cũng cho biết đã được thu hoạch rồi. Năm nay cây bị bệnh nhiều, lá teo tóp nên năng xuất thấp, phun thuốc cho cây thì không biết bao nhiêu cho xuể, bắt mạch cũng không đúng bệnh nên anh chàng cũng pó tay.
Hồi sau mưa chỉ còn lất phất nên bọn mình xắn quần, gắn pin và lội bộ băng theo lối mòn vào thác.
< Lội qua suối này.
Bọn mình đi thẳng lối mòn một đoạn dài nhưng buộc phải quay trở lại do thông tin thác nước trong này phải cắt rừng hơn 1km nữa mới đến.
Vậy là bọn mình ra thác phía ngoài bằng lối đến dòng suối theo hình bên.
< Nước trong leo lẻo, mát lạnh khiến bà xã vô cùng thích thú.
Thật ra trong khu vực này có đến 3 thác: theo lối thẳng hơn 1km là vào thác tít trong rừng - thác thứ 2 là thác Trượt mà bọn mình đang hướng đến. Còn thác thứ 3 là thác nhỏ bên ngoài kia.
< Nhìn bên kia suối.
Tên "thác Trượt" có lẽ do thác có rãnh đá từ trên cao ngoằn ngoèo đổ xuống giống như máng trượt trong các công viên nước: làm một phát từ trên ầm xuống hồ nước phía dưới...
< Qua suối một đoạn thì bắt đầu nghe tiếng ì ầm của nước đổ...
Có một chiếc xe gắn máy ai đó vứt bên lối mòn...
Hóa ra của nhóm bạn trẻ này. Vừa thấy bọn mình, nhóm ùa lên vẩy tay chào mời: hóa ra bàn tiệc nhỏ đang lai rai vài ve bên suối, thú vị thật!
Dưới kia, trên các khe đá lớn nước tuôn trắng xóa vòng vèo đổ xuống hồ nước phía thấp.
< Kẻ lãng du.
< Thác Trượt là vậy đó, nhưng vẫn còn lối mòn lên cao hơn...
Nước cứ đổ ầm ầm liên tục từ ngày này qua tháng khác. Vậy đó: ở đâu còn rừng thì vẫn còn nước - hết rừng thì cũng có nước đấy nhưng là nước lũ.
Bước ra phần đá giữa thác làm một tấm ảnh: mình thêm khái niệm về phần tên của thác! Suýt té vì rất trơn. Có lẽ vì vậy nên danh từ "Trượt", tên của thác định hình từ đây?
Chỉ nhoáng té là có kinh nghiệm liền: bước trên đá phần trên mặt nước thì ok, còn các vũng nước có lớp bùn cặn vàng thì bạn xem chừng nhé, không khéo là làm một nhát "trượt" thiệt đó.
Tốt nhất cứ từng bước dợm chân, chắc chắn rồi hãy đi là ổn.
Đáng công tụi này vào đây, chả bỏ công cú té trời giáng - rút cuộc thì mình cũng được đền đáp xứng đáng với cảnh đẹp vô ngần giữa thiên nhiên.
Thỏa thuê rồi, bọn mình trở ra. Thòm thèm cái thác tít trong rừng nhưng đoạn đường sáng tới giờ đi quá dữ nên chịu, không thể làm thêm nhát đúp.
< Khung cảnh thật lãng mạn...
< Rời nơi này, chạy thẳng là đến Đoàn Kết.
< Dọc theo một khoảng đường có dòng suối réo rắc chay song song với con lộ. Có suối trong vừng rừng rúi là có cơ may gặp thác nữa đây (nếu tìm).
< Một đoạn hơi lầy, cũng đất đỏ.
< Và do suối nhiều nên các cầu nhỏ cũng nhiều...
Nhìn cột kilômét bên đường: bọn mình biết còn 12km nữa sẽ đến QL20. Còn đường này là DT717.
< Đa phần hai bên là rừng núi, ít nhà cửa.
< Nhìn xa xa đã thấy chỏm núi Lu Gu, lại nhớ về núi Đá Bia...
Máy mới chỉ sạt được một tẹo pin nhưng quang cảnh hai bên đẹp quá nên cứ bấm lia lịa, may mà vẫn ổn.
< Giữa hẻm núi.
< Vào một đoạn cong.
Đỉnh Lu Gu đã thấy rõ hơn, bọn mình qua cây cầu sắt nhỏ với nước chảy xiết bên dưới.
Và rồi cũng đến thị trấn ĐạM'ri (Đạm Ri ?), rẽ trái: bọn mình vào QL20 về Madagui.
Còn tiếp
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần 9 - Phần 10
0 nhận xét: