Một đêm ở xứ ba... "ồ"
Từng con sóng cao vút lao lên đập vào bờ. Bãi vắng, khơi xa không bóng thuyền. Đảo vốn tĩnh lặng, càng yên tĩnh. Gió cùng tiếng sóng vọng lại từ sườn núi. Trên đỉnh núi, mây trắng phủ dày, hơi lạnh phả xuống từng luồng, những xóm nhà chìm nổi theo mây.
Dạo quanh một vòng, cả đảo chỉ có âu thuyên là nơi sôi động tiếng máy nổ bơm nước tàu thuyền, tiếng cọt kẹt của những chiếc thuyền đánh cá va vào nhau. Hoàng hôn buông xuống, khói bếp chiều bốc lên từ ngôi làng mang theo mùi cá tươi thơm lựng...
Trên con đường nhỏ bé, lâu lâu bắt gặp vài thiếu nữ với đôi thùng gánh nước trên vai, gặp người lạ, nở nụ cười thân thiện. “Mấy em ở đâu?”. “Dạ thôn Bãi Ông”. “Sao mà phải đi gánh nước xa thế?”. “Ở thôn trước đây có đường ống dẫn nước suối về, nhưng mấy ngày ni hệ thống bị hư, nước không về được, bọn em phải lên suối gánh nước về dùng”...
Đi thêm một đoạn nghe gọi “Vô đây làm ly cho ấm anh ơi!”. Năm bảy người đàn ông đang ngồi quanh bếp than đỏ rực, kề bên là rổ cá trích tươi chờ nướng. “Làm ly đi chú em”. “Dạ, cảm ơn mấy anh”. Ực ly rượu gạo nghe hơi nóng chạy tràn từ cổ xuống tới bụng.
“Làm con cá nướng đi, mấy anh vừa thả lưới chiều ni đó. “Sao hôm nay mấy anh không đi biển?”. Anh Tám - chủ nhà bật cười, khoát tay bảo: “Trời này ai dám mò ra biển chú. Mà có ra biển đánh được cá về cũng bỏ vì không có đá để ướp”.
Trời nhá nhem tối, dường như ai cũng đã thấm hơi men nhưng không khí trầm tĩnh hơn. Ngoài trời gió rít từng hồi, một người rầu rĩ bảo, gió sen (mạnh) ri không biết kéo dài đến bao lâu nữa. Chán thiệt!
Tiếng chuông chùa bỗng ngân vang. “Ồ, gần có điện rồi”, mọi người đồng thanh. “Với người dân Cù Lao Chàm, tiếng chuông chùa mỗi chiều đã trở thành tín hiệu sắp có điện”, một người giải thích. Đúng là ngay sau đó, ánh sáng bừng lên khắp nơi.
“Ba ơi, mở ti vi cho con xem phim hoạt hình”. Cu Tí con anh Tám nũng nịu. Anh Tám nhìn lên đồng hồ: “Trời, 6 giờ 15 rồi, hết phim hoạt hình rồi Tí ơi”.
Cu Tí giãy giụa khóc la bắt đền ba. “Thôi, con nín đi, mai mốt có đò ra, ba vào đất liền mua cho con đầu đĩa với mớ phim hoạt hình về cho con xem nghe. Ngoan, nghe lời ba lên nhà trên xem phim với bà nội”.
Cu Tí đi rồi, anh Tám lắc đầu thổ lộ: “Ở xứ ni mỗi lần đỏ điện là vui từ trẻ con đến người già vì được xem ti vi. Cánh đàn ông chỉ xem thông tin dự báo thời tiết để đi biển, còn tất cả nhường lại cho vợ con xem, vì thời gian có điện chỉ vài giờ tối là lại cắt. Tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ, không thể xem chương trình phim hoạt hình lúc 5 giờ 30 chiều”.
“Sao điện đỏ ít thế anh?”. “Có chừng nớ là nhiều rồi em ơi. Dân ở đây cũng nhiều lần kiến nghị lên cấp trên xin tăng thêm 2 giờ nữa nhưng chưa được. Mình thấy thương cho con, cùng lứa tuổi nhưng ở đất liền đứa mô cũng hiểu biết hơn, còn con cháu mình thì mù tịt. Không phải trẻ ở đảo không thông minh, mà chỉ vì không có điện, không thể tiếp cận được nhiều thứ. Con em ngoài ni học hành kém hơn đất liền cũng phải”.
Đêm lạnh hơn, nhưng bây giờ cuộc chuyện trò mới bắt đầu “nóng”. Tâm sự của mọi người trút theo hơi men...
“Em thấy không, cả đảo không có được một tiệm intenet, thử hỏi làm sao theo kịp người ta. Dân đảo hiện nay chỉ có ba cái “ồ” tuy nhỏ mà người dân mừng nhất. Ồ, có điện rồi! Ồ, có nước về! Ồ, đò ra!” - anh Tám nói.
- Theo Theo MINH HẢI (Quảng Nam Online)
0 nhận xét: