Giới trẻ Việt và những chuyến phượt “dị”
Nướng thịt bằng… bô xe máy
Phải nói luôn là, đa số giới trẻ, học sinh, sinh viên khi đi du lịch chủ yếu với mục đích thăm thú ngó nghiêng, chụp ảnh… Nhưng quả thật, chỉ cần tham gia một thời gian vào những chuyến đi của các “phượt thủ” (mà chủ yếu quy tụ trên các diễn đàn ttvnol.com và phuot.com), người ta có thể choáng trước những trò quái dị mà chỉ người có trí tưởng tượng phong phú nhất mới có thể nghĩ ra. Một trong số đó là… nấu ăn bằng bô xe máy.
Có thời gian tham gia vào các tour du lịch bụi cùng với nhóm Fanl…, tôi đã được thưởng thức trải nghiệm về những ngày "trên từng cây số" với một nhóm bạn trẻ, mỗi người một công việc song đều có chung sở thích phiêu lưu trên các cung đường. Trước khi đi, leader (trưởng nhóm) đã phân công cho một số thành viên mua đồ ăn, nước uống… mang theo.
Để khi tới những nơi đẹp đẽ, nơi sơn thủy hữu tình chúng tôi sẽ mang đồ ăn xuống. Và cảm giác uống một ly cà phê nóng ở trên đỉnh núi với mây trắng xóa bao quanh, với gió thổi vi vu… thực sự là những trải nghiệm khó quên. Hoặc một đêm trăng sáng, quây quần bên một đống lửa cùng nhau chuyền tay một xiên thịt nướng cũng khiến bao mệt mỏi tan biến.
Nhưng không dừng lại ở đó, thời gian gần đây trong các “phượt gia”, “phượt thủ” rộ lên phong trào "nấu cỗ" bằng ống bô xe máy. Có thể tưởng tượng đơn giản như thế này. Mỗi ngày trung bình một chiếc xe máy đi chừng 100-150km. Vậy là phượt thủ đã nảy ra ý định dùng sức nóng của ống bô xe để… làm chín thức ăn. Thịt bò (lợn, gà…) sẽ được thái nhỏ, rồi tẩm ướp gia vị, gói vào giấy bạc rồi buộc chặt vào ống bô. Sau khi vượt tầm 50-60km, sức nóng của ống bô sẽ làm chín thịt. Với mỗi nhóm đi khoảng 3-5 xe là có thể nướng thịt bò, cá… để khi dừng chân là có thể "xơi ngay cho giòn".
Một “phượt gia” đã từng chén món thịt kiểu này mô tả với tôi, vẻ rất phấn khích: "Đây là cách nướng tận dụng nhiệt lượng tỏa ra khi xe máy chạy. Thịt trong giấy bạc sẽ hấp thu nhiệt và chín dần dần. Thời gian để thịt chín hẳn là sau khi đi được từ 45-60 km (tùy tốc độ, địa hình đường chạy...).
Có thể dùng rất nhiều loại thịt khác nhau để làm món này, nhưng thịt bò thăn và thịt ba chỉ là ngon nhất".
Tuy nhiên, cá nhân tôi thì thấy hơi… ghê ghê khi được mời nếm thử món ăn kỳ dị này. Theo cảm quan cá nhân thì thấy có vẻ như thịt đã chín, và còn… dậy mùi thơm. Tuy nhiên cứ nghĩ đến cảnh chiếc xe chạy hàng trăm kilômét, băng qua những cung đường bụi bặm, bẩn thỉu; bô xe lại là chỗ gần như thấp nhất của xe là tôi không dám đụng đũa. Một “phượt gia” lão làng thì khuyên… chớ có ăn. Anh này cho biết, ống xả của xe máy là nơi thải các khí độc hại như cácbonic, nitơ… Không ai đảm bảo được những khí đó sẽ không bị ám vào món thịt nướng. Bên cạnh đó, việc bọc thêm bất cứ thứ gì vào bô xe cũng khiến cho việc đi lại mất an
Ăn bờ ở bụi
Có những “phượt thủ”, nhiều khả năng do đã chán chăn ấm nệm êm, nên đã nghĩ ra những chuyến đi rất quái chiêu. Họ cũng đi bằng xe máy, nhưng thay vì ăn uống nghỉ ngơi ở các nhà nghỉ, khách sạn, quán ăn… thì lại rủ nhau ăn bờ ở bụi, đúng theo tiêu chí "tối đâu là nhà, ngã đâu là giường".
Nhân dịp chuẩn bị ra trường, một nhóm sinh viên Trường đại học Kiến trúc đã rủ nhau phượt một chuyến để đời. Nguyên do là một “phượt gia” trong nhóm được người bạn đi du học kể lại chuyến đi của họ. Rằng họ dùng ôtô, chất lên đó lều bạt, thức ăn, nước uống và cả nồi niêu xoong chảo… để đi một chuyến xuyên rừng. Đến bữa thì hạ đồ xuống nấu nướng, tối đến thì tìm chỗ rộng rãi để hạ trại nghỉ ngơi…
Nghe kể thích quá, Thanh (leader của nhóm) cũng lên kế hoạch sẽ "xuyên rừng" theo kiểu ấy, nhưng bằng xe máy. Từ Hà Nội, họ lên Phú Thọ, qua Yên Bái, vòng lên Hà Giang rồi xuyên sang Lào Cai, xuống Sơn La… Hành trình kéo dài đến hai tuần với mục tiêu ghi lại một thời để nhớ.
Vậy nhưng, nhóm của Thanh quên rằng điều kiện môi trường, khí hậu của nước bạn khác với Việt Nam. Bên cạnh đó, những người tổ chức, tham gia các chuyến đi dạng này đều phải qua một khóa huấn luyện, dạng như hướng đạo sinh. Họ phải được trang bị một số kiến thức để có thể tồn tại ở môi trường thiếu thốn về nước sạch, về vệ sinh… Do không lường được hết được những khó khăn trước mắt, nên chuyến đi của Thanh cùng bạn bè đúng là đã trở thành kỷ niệm khó quên, nhưng là kỷ niệm… buồn.
Thanh kể lại. Ngày đầu tiên lên đường, cả nhóm rất hào hứng vừa đi vừa hát hò ỏm tỏi. Tối hôm đó, dừng chân tại ven một thị trấn hiu hắt của tỉnh Sơn La, mấy anh em dựng xong lều bạt thì trời sụp tối. Ý định vào chợ mua đồ, rồi xuống nhà dân xin nước nấu ăn bị phá sản. Cả nhóm chia nhau vài miếng lương khô. Tối hôm đó, sương xuống dày đặc. Nằm ôm nhau run cầm cập. Đến sáng hôm sau thì không ai bảo ai cùng đồng thanh: "Về thôi nhỉ".
Một nhóm khác, tuy lộ trình có khác nhóm của Thanh một chút song muốn dấn thân vào nơi rừng sâu núi thẳm, "nơi mà chưa từng có bước chân người". Lý do mà họ đưa ra là muốn hòa cùng thiên nhiên và cũng để "khẳng định bản thân". Khẳng định gì thì không biết, nhưng hậu quả nhãn tiền là tốn tiền, phí sức mà lại chẳng vui. Không muốn nói đó còn là kỷ niệm hãi hùng trong đời.
Tuấn (sinh viên Trường đại học Giao thông) cùng 5 chiến hữu lên đường trên 3 con "Rim chiến". Do đã có kinh nghiệm về những chuyến phượt đường rừng nên mấy ngày đầu tour, nhóm của Tuấn đều đi đúng lịch trình. Cứ đến bữa là hạ trại dựng lều, nấu cơm nấu nước, rượu chè rất là vui vẻ. Thậm chí, các "phượt sĩ" còn trổ tài đàn địch, hát ca vang cả núi rừng. Nhưng càng về cuối hành trình, sức khỏe càng giảm sút. Đặc biệt, do ham vui nên bữa cơm nào cũng chén chú chén anh. Tới hôm thứ năm của cuộc hành trình, một thành viên trong nhóm không làm chủ tốc độ đã… phi thẳng vào ta luy đường. Người ngợm may không sao, nhưng xe thì… nát tươm. Vậy là cuộc hành trình buộc phải hủy. Xe được khênh ra quốc lộ, chờ có xe khách chạy qua thì tống lên nhờ chở thẳng về Hà Nội.
Có thể thấy rằng, nhiều “phượt gia” hiện tại có niềm ham mê với những vùng đất mới, và sự liều lĩnh cũng… có thừa. Chính điều này đã gây nên những hậu quả không chỉ với bản thân “phượt thủ”, mà gia đình của họ cũng phải chịu.
Cũng có niềm đam mê những cung đường và muốn khám phá những nơi sơn cùng thủy tận. Nhóm phượt mang tên Chinhphucpro đã rủ nhau ra một trong những đảo ở hồ Thác Bà (Yên Bái). Nơi đây không có điện lưới, sóng điện thoại cũng không. Họ dự định sẽ sống một tuần ngoài đảo và cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Họ (trong đó còn có một nữ phượt thủ) suy nghĩ một cách ngây thơ rằng, Robison còn sống được nơi hoang đảo thì chả cớ gì mà mình lại không cả.
Nhưng sau khi đã lên thuyền, nhờ một ngư dân đưa ra đảo thì họ mới thấy "chợn" với quyết định của mình. Tuy cũng chuẩn bị đầy đủ lều bạt, lương thực, thực phẩm song tất cả đều không ngờ được những chuyện có thể xảy ra nơi đây.
Tấm bạt không đủ bền để chống chọi với những cơn mưa như trút nước. Và ban đêm, khi sương núi xuống thì các phượt gia đều trằn trọc vì quá rét. Ngày thứ ba của chuyến đi, nước dự trữ đã hết họ phải dùng nước sông để sinh hoạt. Và hậu quả là cả đoàn đã bị "tào tháo đuổi". Tình cảnh càng trở nên bi đát hơn, khi thành viên nữ bị lạc trong rừng.
Kết cục là, khi ngư dân quay thuyền ra đón đoàn thì thấy một cảnh tượng đầy hài hước. Mấy người trông như thổ phỉ, ngồi túm lại một chỗ và đang… khóc ròng vì sợ sẽ phải ở lại nơi đây cả đời. “Phượt thủ” nữ về đến nhà mới biết, gia đình bạn bè đang tìm loạn lên, tưởng cô bị lừa bán ra nước ngoài nên chuẩn bị đi báo công an!
Và những kỷ lục không giống ai
Trên Chuyên đề ANTG đã từng đề cập tới kỷ lục của một “phượt thủ”. Thiếu gia H, "điên" sống tại TP HCM đã có một chuyến xuyên Việt trong chưa đầy 24 giờ đồng hồ bằng chiếc xe Honda CBR 1000 phân khối. Nhưng trước đó, làng phượt cũng từng xôn xao trước một kỷ lục khác. Đó là đi từ Hà Nội - Hà Giang dài hơn 320km trong 4 giờ 55 phút trên chiếc xe Future Neo.
Với những người có sức khỏe, và cả khả năng "chai mông" trên yên xe thì cung đường này đi với tốc độ khẩn trương cũng phải mất 8-10 tiếng đồng hồ. Ngay cả những “phượt gia” được coi là “chiến” nhất, với những con chiến mã dung tích cả ngàn phân khối thì cũng khó lặp lại thành tích trên. Bởi đây vốn là tuyến đường rất đông xe đi lại, hơn nữa những đèo dốc khiến cho người ta không thể đi nhanh, và đặc biệt là nguy hiểm luôn rình rập ở từng kilômét.
Sau khi đã thiết lập xong kỷ lục trên, tác giả đã mở hẳn một cuộc "cá độ" rằng nếu ai có thể phá được thì sẽ mất cho người kia 10 triệu đồng và ngược lại. Cũng đã có “phượt thủ” nhận lời, song rất may đó chỉ là chuyến "phượt mồm". Cuộc đua trên đã không bao giờ trở thành hiện thực.
Khi mà cuộc đấu phóng nhanh vượt ẩu của làng phượt còn chưa ngã ngũ, thì một “phượt thủ” lại nghĩ ra một trò quái chiêu hơn, đó là đuổi theo tàu hỏa.
Theo một số người trong cuộc thì H. vì muốn bạn gái bất ngờ nên sau khi tiễn người bạn gái ra ga Hà Nội để lên Lào Cai nên đã chờ khi tàu rời bánh là nổ máy bám theo. Do chưa bao giờ đi tuyến này nên H. phải vừa đi vừa "alô" cho người thân ở Hà Nội nhờ chỉ đường. Đến Yên Bái, H. vẫn kịp mua vé tàu để rồi sau đó cùng với người yêu lên Sapa chơi.
Cuộc đua kỷ lục và ẩn họa trên những cung đường “phượt”
Dân ‘phượt điên’ và những kỷ niệm kinh hoàng
Trên box du lịch của diễn đàn ttvnol cũng có một topic sưu tập các kỷ lục trên những cung đường phượt. Một trong những kỷ lục kỳ khôi nhất là một “phượt gia” đã từng đứng suốt hai tháng trời trên xe ôtô. Không phải là anh này thích đứng mà vì xe… không có chỗ ngồi. Kết quả sau chuyến phượt này đôi chân anh ta đã sưng to như chân voi và sụt mất gần chục ký. Chẳng hiểu tới đây sẽ còn những kỷ lục nào của các “phượt gia” điên nữa không! Chỉ biết rằng, họ vẫn đang đùa với tính mạng của chính mình.
- Theo báo ConganNhandan, internet
0 nhận xét: