Bóng ma trên những con đèo (P1)
Hồn ai trên cung đường tử thần đèo Hải Vân...
Nhớ lại chuyến đi của bọn mình đến Đà Nẳng vào cuối tháng 2/2012: ngoài rất nhiều địa danh đẹp mà mình nhắm đến trong chuyến này thì khám phá đường mòn trên mũi biển Hải Vân và bãi Chuối sẽ là điểm nhấn.
< Sương mù trên đỉnh Hải Vân.
Ngày thứ hai trong chuyến đi, bọn mình vượt Hải Vân và dừng chân trên đỉnh đèo trong tiết sương mù giá rét để tham quan. Sau đó qua đèo hướng về biển Lăng Cô cho đến giữa trưa thì lại trở về, qua đỉnh Hải Vân lần nữa.
Với bọn mình thì ngoài việc lên tham quan đỉnh Hải Vân xem mây ngắm cảnh thì cái quan trọng hơn nữa là bọn mình muốn khám phá những cung đường mòn rẽ nhánh khởi nguồn từ "Cua tử thần" đầu tiên (tính từ hướng Đà Nẵng đi Huế). Đây là con đường nhỏ với nhiều nhánh dẫn ra bãi Chuối (Bãi nhỏ rất đẹp ở phía Bắc chỏm mũi Hải Vân), dẫn ra mũi đỉnh đá phía biển Đông...
< Lối mòn gần cua tử thần.
Cạnh đó còn rất nhiều nhánh rẽ xuống những bãi vô cùng hoang sơ không dấu chân người tại phía Nam, những nơi mà bạn không thể tìm thấy chút gì thông tin trên mạng ngoại trừ vài hình ảnh người ta chụp được bãi Chuối được zoom gần từ trên những toa xe lửa Bắc Nam chạy ngang qua.
Tại sao lại có những con đường mòn này?
Năm 2009, địa phương lên kế hoạch tạo cung đường du lịch kéo dài từ vòng cua tử thần của đèo Hải Vân ra tận mũi đá biển ngoài cùng. Ngoài con đường chính cũng sẽ có những nhánh rẽ vòng vo xuống các bãi biển hoang vu đã kể trên, mục đích mở rộng điểm tham quan những cảnh tuyệt đẹp dành cho khách du lịch.
< Trên đỉnh ngọn đồi hoang dại.
Con đường được thi công ngay sau đó vài tháng, đến tháng 4-2010: trong khi điều khiển xe múc để làm công trình đường du lịch xuống bãi Chuối (phần đất thuộc địa phận Lăng Cô - Phú Lộc - Huế) thì do trượt đá nên chiếc xe thi công rớt xuống vực sâu hơn 450m, hai công nhân điều khiển xe múc gồm lái chính và lái phụ đều thiệt mạng.
Do vực sâu, đất đá phủ lớp dày nên việc tìm kiếm thi thể nạn nhân rất khó khăn. Lần ấy: thầu công trình phải nhờ ông Nguyễn Bừa (người rất gắn bó với đèo từ bao năm qua: ông chăm sóc các miếu thờ trên đây, vá và sửa xe cho khách trên đèo...) buộc dây vào gốc cây rồi cùng nhiều người khác bám xuống vực để tìm kiếm người xấu số.
< Nơi tập kết thi thể nạn nhân với vài chân nhang còn màu đỏ.
Cả đoàn đào bới mãi đến khuya mới xong, hai thi thể nát bươm rơi vương vãi khắp nơi được ông nhặt đủ, gói gém cẩn thận rồi đem lên để người nhà đến nhận đem về quê mai táng. Bây giờ, tại đây vẫn còn dấu tích nơi tập kết những mảnh xác của hai người công nhân này với những chân nhang còn lưu vết tích.
Có lẽ từ tai nạn khủng khiếp trên nên con đường du lịch bị bỏ dở nữa chừng mà không biết bao giờ mới được thi công tiếp tục. Do vậy, đường vào còn ngổn ngang đất đá, rất khó khăn khi di chuyển kể cả bằng xe gắn máy nên chạy được một đoạn thì bà xã xuống xe cho an toàn. Vậy là mình chạy xe đi trước, khá xa cho đến lúc mất hút.
< Lối quanh co đi bãi Chuối.
'Nửa kia' đi một hồi rồi nhìn trước chả thấy xe mình nữa, giữa trưa vắng lặng - cô ấy bước chân lạo xạo trên đá nhưng lại nghe như có tiếng ai đi sau lưng, ngoáy lại nhìn thì hoàn toàn không có một bóng người... Vậy nhưng cứ bước một đoạn thì lại nghe như có tiếng ai đó đang dõi theo! Thế là 'nửa kia' nổi gai ốc, bước vội! Cứ như vậy cho đến khoảng hơn 20 phút sau mới đến chổ mình dựng xe. Mà tới rồi cũng chả thấy mình vì mình đã leo lên đồi trên kia rồi. Đỡ cái là trên đó nhìn xuống thấy nên vội xuống đón, bà xã thì lặng thinh không nói gì - chắc sợ bị cười là nhát.
Ở đây xin mở ngoặc ra một tý: 'nửa kia' của mình chưa hẳn là người nhát ma đâu. Cô ấy có tính cách 'siêu phượt' từ xưa nay: đến những nơi có cảnh đẹp thiên nhiên, dù không bóng người (bọn mình thích những chốn hoang vắng này) nhưng xuống xe là bước liền - đi đến những ngóc ngách thoạt trông cứ như không thể nào đến được... và đa phần mình phải lót tót theo sau vì còn vướng chiếc xe. Chuyến này lại có chuyện sợ ắt hẳn là có lý do.
< Mình trên đỉnh Ải Vân Quan.
Một điều kỳ quái khác: lên đồi rồi thì tháo găng tay che nắng ra và đặt trên túi đeo vai để trên tảng đá. Thoải mái đôi tay thì mới có thể uống nước, mở máy dò bản đồ hay chụp ảnh. Hồi sau do bớt nắng nên mình bỏ luôn 2 đôi găng vào túi đeo vai, không mang lại nữa.
Đến chừng về, bọn mình chạy ra gần đến ngách cua tử thần đèo Hải Vân thì 'nửa kia' chợt nhớ đến đôi găng tay nên kêu dừng xe lại xem có quên không. Rõ ràng khi mở túi, cả hai đều thấy đôi găng da đen của mình, đôi găng nâu nhạt của bà xã trong đó (đủ đôi nhé), tức là không quên.
Chạy về núi Sơn Trà rồi chuẩn bị lên núi bằng ngõ đường Yết Kiêu: lúc này nắng nhiều nên bọn mình lại lấy găng tay ra xài thì bấy giờ chỉ còn... 3 chiếc. Đôi da đen của mình thì đủ cặp, đôi nâu nhạt của 'nửa kia' chỉ còn một chiếc...
Mình không nghĩ đến chuyện ma quái nên cho rằng cả hai đều... lẩn thẩn dù cái này rất vô lý do bọn mình đã thấy rõ rành rành mà. Bà xã thì suy: vong hồn người nào đấy chết uẩn khúc trên đỉnh Hải Vân đã... giữ lại một chiếc găng do mình không làm hết tròn ý nguyện trước chuyến đi...
Lạnh sống lưng tại Bình Tiên
Trong chuyến đó: bọn mình đến Mỹ Thanh vào lúc 4h sáng. QL1A vắng teo, không bóng ngưới - đường vào Bình Tiên tối thui nên đến khi trời le lói ánh bình mình thì bọn mình mới chạy vào bãi biển hoang, sau đó thuê phòng tại nhà nghỉ Đại Huy.
< Bình minh đầu tiên tại Bình Tiên.
Bình Tiên ban ngày đã vắng, đêm còn vắng hơn. Biển thì không dám ra ban đêm vì đường nhiều dốc đứng lại tối om, vậy nên cứ tầm 7h là bọn này lại chạy ra QL để uống cà phê hay ăn tối tại vài quán hiếm hoi ngoài ấy (tầm 6h là chợ Mỹ Thanh dẹp hết rồi).
Một lần ăn ở quán thịt dê ngoài QL xong thì lấy xe chạy về nhà nghỉ. Hơn 9h đêm, đường vào Bình Tiên không bóng người, tối đen vì hoàn toàn không có đèn đường. Ra vào không biết bao nhiêu lần trong suốt mấy ngày qua nên mình muốn thông thuộc cả mấy cái ổ gà trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Hơi men là ngà do mấy chai bia hồi nãy uống ngoài quán, trong ánh đèn chiếc Win leo lét: mình thấy rõ một bóng người cách vài mươi thước phía trước. Mình giảm ga phòng tránh đụng phải người ta do trời tối lắm, vậy nhưng thật kỳ lạ, mình cứ chạy hoài vẫn không thấy đến được vị trí đó trong khi người ấy vẫn đứng thẳng, tay đưa ngang như muốn chận xe lại.
Vậy là mình dừng xe, bà xã hỏi gì vậy thì mình chỉ về phía trước. Thoáng chốc thì bóng bổng lù lù tiến lại gần và... biến mất ngay khi một chiếc xe gắn máy khác chạy qua chổ bọn mình. Khỉ thật, cái bóng đó chính là bóng mình, do xe phía sau chiếu đèn pha nên in hằn lên vách cây bụi dày đặt hai bên đường!
< Ngõ quanh co vào Bình Lập.
Hai hôm sau, bọn mình đi bộ trước nhà nghỉ hóng gió đêm. Trong ánh đèn leo lét của nhà trọ hắt ra: bọn mình thấy một chị phụ nữ loay hoay đề máy chiếc xe nhưng không chạy được, cứ vào số là tắt máy. Hỏi chị ấy đi đâu thì biết chị ta vào Bình Lập. Xe trục trặc thế này mà phải lên xuống những con dốc kinh khủng trong đó thì rất nguy hiểm, vậy nên bọn mình khuyên chị nhờ điện thoại trong nhà trọ gọi người nhà ra đón về.
Gọi nhưng không có ai bắt máy nên nửa kia kêu chị ấy gởi xe hư tại nhà nghỉ để mình chở về nhà. Chẹp, đường vào Bình Lập ban ngày chạy còn khiếp vì các dốc cua thì đêm tối này là sao dám đi. Vậy nên chị ta đề nghị mình chở ra phía ngoài, hướng QL để ghé nhà người thân nhờ chở về.
Gió lạnh vi vu, màn đêm bao trùm khắp chốn - chỉ nhìn thấy loáng thoáng con đường phía trước qua ánh đèn lù mù của chiếc Win... và dĩ nhiên cũng không một bóng người.
Chị ta bắt chuyện trước, nói về hư hỏng kỳ lạ của chiếc xe... rồi hết chuyện thì im lặng. Mình muốn xóa tan sự tĩnh lặng trong đêm nên nối tiếp câu chuyện bằng chủ đề về những con đường trong Bình Lập, chúng thật khó đi... nhưng không có câu trả lời khi mình đặt câu hỏi. Chạy qua ánh đèn duy nhất tại quán phở bò: cái bóng mình loánh thoáng trên những cụm cây ven đường lộ rõ chỉ có... mình và chiếc xe, hoa mắt chăng? Đã chở người lạ, lại là phụ nữ thì dừng lại trong đêm tối cũng ngại - câu chuyện dở dang khi nãy vẫn chưa có người trả lời... Bóng chiếu kỳ lạ trên khiến mình lạnh sống lưng, đang chở... ma à?
Hơi hoang mang trong lòng, cứ ngỡ như sắp có một cánh tay lạnh giá choàng qua rồi... bóp cổ... thì tiếng chị ta chợt vang lên phá tan sự im lặng: Đến rồi anh ơi, buồn ngủ quá! Mình dừng xe cho chị ấy xuống và vào căn nhà ven đường. Đạp máy chạy về nhà nghỉ, đường vẫn tối đen không bóng người nhưng... bây giờ chạy một mình thật... sướng, không có gì phải lo!
Vậy là có lẽ chị ta buồn ngủ nên không nghe lời mình hỏi, không trả lời. Còn bóng 'một mình ên' loáng thoáng có lẽ do mình... trông gà hóa cuốc, he he...
Chuyện về đèo ĐăkSong (còn gọi là ngã ba Rừng Lạnh)
Con đường Quốc lộ 14 đoạn Đăkmil đi ĐăkrLap, khi chạy qua đoạn Rừng Lạnh, ĐăkSong có mấy khúc cua rất gắt. Tầm nhìn hẹp, dốc như đèo nhưng đường rất đẹp, láng mịn. Lái xe chạy qua đó vào ban đêm mùa khô rất hay gặp sương mù. Sương mù ở đây dày đặc, trôi cuồn cuộn, nhiều lúc sương mù suốt cả ngày. Hai bên đường đèo là đồi trồng cà phê, thi thoảng có đoạn mọc toàn thông Đà Lạt.
Năm 1996, thời điểm tháng nào tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng tại khúc cua ngay gần cổng đồn Biên Phòng ĐăkSong gần chỗ ngã ba đường 14A gặp đường 14C (đường HCM) xảy ra vụ tai nạn giao thông kinh hoàng: Một chiếc xe Hyundai 24 chỗ chở 26 người từ Sài Gòn lên Ban Mê Thuột đâm chính diện vào chiếc Deawoo khách 54 chỗ chở hơn 50 người đang từ BMT về Sài Gòn. Chiếc xe 24 chỗ chạy với tốc độ khoảng 70km/h chui gọn vào gầm chiếc 54 chỗ. Hậu quả là chiếc Hyundai bẹp lép, chùn cả "xương sống" xe, hơn 20 người chết tại chỗ. Xác người đặt dọc lề đường đắp chiếu thành hàng dài! Vụ tai nạn này đã đăng trên các phương tiện thông tin đại chúng suốt gần 1 tuần sau.
Khoảng thời gian sau, ngay bên lề đường nơi xảy ra tai nạn, người ta xây một ngôi miếu thờ nho nhỏ, từ ngoài đường vào miếu, người ta trồng hoa loa kèn màu đỏ tía và lấy những chiếc ghế đệm của xe 24 chỗ còn vương vết ố máu người đặt dọc lối đi. Xác chiếc xe 24 chỗ được kéo vào ngay cạnh miếu phủ bạt và mắc một bóng điện bên trong, đêm được thắp sáng bằng điện ắc quy... Bàn thờ luôn nghi ngút khói hương và lại được thắp sáng bằng hai ngọn điện đỏ lừ.
Tháng 11 năm 1998, tôi từ Buôn Ma Thuột lái xe về SG. Trong màn đêm sương giăng giăng hơi mờ mờ, mùa khô gió hun hút thổi và lạnh lẽo, vừa vượt qua khúc cua, nhìn ra đằng trước: Chiếc xe bị tai nạn được thắp sáng bằng điện, hắt bóng ra là một hàng hình nhân mặc quần áo xanh đỏ dựa lưng vào thành xe, mâm hoa quả cúng nghi ngút khói hương đỏ lờ mờ.
Hôm ấy chắc là ngày dân họ cúng bái miếu thờ. Cảm giác của tôi lúc ấy thấy rờn rợn và tự dưng muốn chạy thật nhanh qua đó, chạy gần tới nơi tôi bỗng rùng mình vì thấy bó hương bỗng cháy bùng... phần phật lửa...
Nguyên tắc của lái xe đường QL 14 là bất cứ lúc nào chạy qua ngôi miếu thờ này đều phải bấm 3 tiếng còi như là một lời chào những oan hồn chết đường chết chợ đang ngồi trên những chiếc ghế đệm còn vương vết máu ngắm hoa loa kèn màu đỏ tía...
Còn tiếp
Bóng ma trên những con đèo (P2)
+ Tổng hợp
0 nhận xét: