P4 - Du lịch... lang thang
< Bến phà và đò dọc trên sông Chao Phraya ở Bangkok.
Nhưng tôi sẽ không vào những ngôi chùa có bán vé - ngoài việc tốn tiền, tôi thấy điều này kỳ cục, nơi thờ tự tôn nghiêm lại biến thành điểm kinh doanh du lịch - hoặc những nơi như Đại hoàng cung của hoàng gia Thái (Grand Palace) bán vé vào cổng tới 350 baht lận, còn cao hơn cả vé xe tôi Bangkok về Siem Reap (Campuchia) nên tôi nghĩ, mình chẳng việc gì vào đó.
< Chùa Intharawihan nằm trên đường Chak Kraphong.
Tôi đến viếng vài ngôi đền, chùa nhỏ, cũng có những thú vị. Đầu tiên tôi đến một ngôi đền nhỏ, người giữ đền đốt nhang đưa cho tôi, sau đó họ chỉ tay vào thùng bỏ tiền gần đó. Thắp nhang xong tôi bỏ 10 baht vào thùng. Ở các chùa còn lại tôi tới thì không tốn đồng nào, chỉ đi vòng quanh chụp ảnh. Có lúc mệt tôi ngồi nghỉ, uống nước. Mẹ bán nước hỏi tôi từ nước nào đến và trò chuyện vui vẻ. Bà hỏi tôi biết tiếng Thái không, tôi bảo chỉ một chút chút thôi. Đến Thái Lan rất thuận tiện, gần như ai cũng biết chút ít tiếng Anh, từ người lao công đến người bán hàng rong và cảnh sát đều nhiệt tình giúp du khách khi cần.
Tôi đi về hướng văn phòng du lịch, qua một cây cầu vượt để sang bên kia sông, dự định ghé thăm một ngôi chùa nữa sẽ nghỉ, vì trời cũng đã trưa. Khu này đồ ăn có vẻ rẻ, chỉ 20 baht tôi có được một hộp cá viên to và nóng hổi. Khi mua thêm chai nước suối, người bán đòi 10 baht. Tôi trả giá bằng tiếng Thái, bà bán hàng ngập ngừng rồi nói lại 8 baht. Tôi phát hiện ra rằng người bán hay làm tròn số một cách vô tội vạ khi gặp khách du lịch nước ngoài.
Du lịch... lang thang
< Đi thuyền dọc trên sông Chao Pharaya ngắm cảnh khá thú vị.
Ngôi chùa này vắng vẻ, mấy con chó dở hơi cứ bám theo tôi sủa miết, trong khi có người vẫn đi bình thường nó không theo mà cứ nhè tôi mà sủa. Tôi quay ra ngoài, đứng ăn hết hộp cá viên rồi mới quay vào chùa, gặp lại tôi, chúng không sủa nữa. Chẳng lẽ chúng sủa để "phản đối" việc tôi vừa đi vừa ăn trông mất lịch sự hay vì thức ăn mặn thì không được đem vào khuôn viên nhà chùa; chó gì mà khôn thế?!
Chụp mấy tấm ảnh xong, tôi định ngồi một lát cho đôi chân nghỉ mệt rồi về nhà trọ ngủ trưa. Chợt thấy cái bến phà, tôi lân la lại gần xem thì biết có phà đưa khách qua sông, vé chỉ 3 baht/người. Nhìn thuyền bè tấp nập trên sông, tôi lại hỏi thăm, ý muốn đi đò dọc chạy trên đoạn sông này để ngắm cảnh. Người bán vé bảo tôi qua trạm bên kia đợi thuyền tới, lên thuyền rồi mới mua vé, giá 15 baht. Tôi nhẩm tính đi-về cũng chỉ tốn một đô la, tại sao không đi cho biết nhỉ?
Trong lúc chờ thuyền, tôi nói chuyện với một anh chàng người Thái cũng đang chờ thuyền. Anh ta hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói không biết, chỉ muốn lên thuyền đi chơi rồi vòng về lại bến này, chứ không biết đâu mà đến.
< Wat Arun, một trong những ngôi chùa lớn ở Bangkok.
Cảnh trí hai bên bờ sông rất đẹp, tôi chụp khá nhiều ảnh trên chuyến đò dọc này. Lúc đi ngang một ngôi chùa lớn gần bờ sông, anh chàng Thái bảo đó là wat Arun và hỏi tôi có lên bờ ở đó không? Tôi lưỡng lự một chút rồi trả lời là chỉ muốn đi thuyền ngắm cảnh thôi.
Tới bến cuối, anh người Thái lên bờ. Người soát vé tôi bảo tôi phải lên bờ và chờ thuyền khác đến để quay về. Thấy có quầy bán vé ở trên bến, tôi nhảy vào định mua, nhưng bà bán vé bảo nếu đi một chiều như tôi lên thuyền mới mua vé, ở đây chỉ bán vé hai chiều.
Tôi ra băng ghế ngồi chờ. Thấy còn chỗ trống cạnh một nhà sư, tôi nhảy vào ngồi luôn. Một bố người Thái ngồi bên cạnh tôi đeo mắt kiếng đen nhìn tôi có vẻ quan sát hơi lộ liễu, thoạt trông ông ta cứ như dân "xã hội đen" vậy nhưng tôi không hề có cảm giác nguy hiểm. Ông ôn tồn nói với tôi: “Này cô gái, ở Thái Lan, nữ giới không được ngồi cạnh nhà sư như vậy”. Tôi giật mình, biết mình đã sai. Tôi đã từng nghe nói đến điều này nhưng lại quên mất! Tôi xin lỗi và đổi chỗ ngồi với ông ta.
Lên thuyền trở về, tôi hỏi một bà người Thái dáng quý tộc là có biết bến thuyền mà tôi cần xuống hay không, bà bảo là không biết rồi bà quay sang hỏi người này người kia giúp tôi xem bến tôi cần xuống ở đâu. Bà ta nói, bà sẽ xuống wat Pho, còn tôi còn phải đi thêm một đoạn nữa mới tới. Lúc xuống thuyền, bà chào tạm biệt và chúc tôi kỳ nghỉ vui vẻ trên đất Thái, không quên dặn người soát vé nhớ chỉ chỗ cho tôi xuống bến.
< Ngôi chùa nhỏ gần nơi tôi ở trọ, có vẻ giống một ngôi đền hơn là chùa.
Ngày hôm đó, tôi mới bắt đầu yêu người Thái, chứ ngày đầu, cũng như Leata, tôi phát bệnh với họ. Tới bến, tôi chạy qua trạm lúc nãy mua vé qua sông luôn. Tôi quay về khu KhaoSan ăn tối, vào siêu thị mua ít đồ rồi về nhà trọ sớm, chuẩn bị hành lý để ngày mai đi Siem Reap, Campuchia.
Một đêm ngủ ít, "tám" nhiều
Về đến nhà trọ, tôi gặp bà chủ nhà, tôi nói với mama rằng ngày mai tôi sẽ đi sớm, vậy nên tối nay tôi làm thủ tục check out trước. Tôi thanh toán tiền trọ 3 đêm (300 baht), phần còn lại, cô bạn người Thụy Sĩ sẽ thanh toán sau. Bà đã 72 tuổi, có thể nói được một chút tiếng Anh, khá cởi mở, mỗi lần đi ra ngoài hoặc đi đâu về tôi cũng chào bà và bà cũng rất thân thiện.
Trả tiền xong, tôi chợt nhớ còn chưa thanh toán 6 baht tiền mua một chai nước lạnh tôi mang lên phòng hôm trước. Tôi móc tiền ra trả, nhưng bà không nhận, bảo là tặng tôi và còn bảo tôi tới tủ lạnh lấy thêm một chai nước nữa để mai mang theo uống dọc đường. Tôi thật sự cảm động và suy nghĩ nhiều về sự thân thiện và tình cảm của bà chủ nhà dành cho khách trọ. Lúc tôi định đi lên phòng, bà lại bảo tôi lấy thêm một chai nữa cho cô bạn cùng phòng với tôi luôn. Bà bảo, con bé Thụy Sĩ cũng rất dễ thương.
< Nhà nghỉ Apple Guest House II, nằm trên đường Phra Sumen, ngõ Trok Kai Chaee.
Tôi về phòng thu dọn hành lý và lấy kim chỉ ra khâu các túi để nhét tiền vào. Nghe tiếng gõ cửa, tôi nghĩ Leata hôm nay cũng về sớm để chuẩn bị mai lên đường. Nhưng một lần nữa, lại là anh chàng Gilles. Vẫn màn cũ, hắn hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào, có xem được gì nhiều không. Tôi không thèm trả lời mà bảo anh ta đưa tiền Campuchia đây, tôi đổi đô la Mỹ cho. Gilles giơ ngón tay cái lên tỏ ra thích thú.
Nhưng tôi chỉ còn 4 đô lẻ đưa cho Gilles nên tôi nói "Số tiền Campuchia còn lại, anh nên cất làm kỷ niệm". Gilles móc ví ra, lấy hết số tiền riel đưa cho tôi và cười, bảo phần còn lại (4.000 riel, tôi không có tiền đổi) tôi cứ lấy xài luôn, anh ta không cần nữa. Gilles nói, 3 giờ sáng là anh ta sẽ ra sân bay rời Thái đi Myanma và hỏi tôi khi nào đi. Tôi nói, xe sẽ khởi hành lúc 7 giờ 30, còn Leata sẽ đi lúc 6 giờ ra sân bay về Thụy Sĩ. Gilles gửi lời chào tạm biệt Leata, rồi anh ta về phòng chuẩn bị hành lý và đi ngủ. Tôi hứa sẽ chuyển lời.
Vậy là 2 ngày 3 đêm ở Bangkok trôi qua, trừ hôm đầu tiên mới tới đi ăn cơm chung, còn lại chúng tôi chẳng đi chung với nhau bao giờ, tôi thấy cũng hơi lạ lạ. 12 giờ đêm, Leata vẫn chưa về, tôi chưa muốn ngủ, chờ cô ấy về nói chuyện với nhau chút vì sáng mai chúng tôi mỗi đứa một nơi rồi. Nhưng tôi thiếp đi cho đến 1 giờ sáng, khi Leata về cùng một cô bạn Thụy Sĩ khác. Leata nói, dẫn cô bạn tới đây xem phòng, nếu ưng ý mai cô này dọn tới đây luôn.
< Mara và tôi.
Cô ấy tên là Mara, sinh năm 1983, là dân đi bụi chuyên nghiệp, tức là đi từ ngày này sáng tháng khác mà không hề về nhà. Mara đã ở Bangkok được 10 ngày, sáng nay Leata đi ra ngoài, tình cờ gặp Mara. Hiện cô ấy đang ở dorm giá 250 baht/đêm. Vì Mara còn ở lâu tại Băng cốc nên muốn giảm chi phí nhà ở xuống, nghe Leata giới thiệu, cô ấy tới xem phòng luôn.
Tôi và Mara cũng trò chuyện một chút khi Leata sắp xếp hành lí. Mara hỏi thăm chuyện tình cảm của tôi, tôi định không nói nhưng cô ấy bảo Leata đã kể cho cô ấy nghe hết về cô bạn cùng phòng (là tôi đây) vào sáng nay rồi. Chán chưa, hóa ra phụ nữ bên Tây cũng "mê dưa lê" quá chứ đâu phải bên ta mới có các "bà tám".
Đang bận tay, nhưng Leata cũng nói với sang, bảo tôi cho Mara xem hình anh bạn của tôi. Mara khen anh ấy đẹp trai rồi cũng hỏi những câu như Leata và chú Ulf - người Thụy Sĩ tôi gặp ở Phnom Penh chuyến đi bụi đầu tiên. Và cũng ngạc nhiên khi nghe chuyện con gái Việt không bao giờ tỏ tình trước với nam giới. Hai cô gái Thụy Sĩ này thật vui tính và hài hước khi đùa, bày tôi cách tán tỉnh người mình yêu thế nào nữa.
< Leata chụp ảnh chia tay với tôi.
Mara ra về, tôi chuyển lời Gilles chào tạm biệt Leala rồi nằm ngủ tiếp. Nhưng chỉ một lát, Mara quay lại, dẫn theo một người bạn khác cũng đến xem phòng. Thế là mất toi cả đêm không được ngủ lấy sức cho hành trình vất vả hôm sau, mấy "bà tám" lục đục suốt đêm trò chuyện.
Trời mờ sáng, Leata chuẩn bị đi, tôi đưa cô ấy chai nước của bà chủ nhà cho mang theo để uống, cô nàng cũng cảm động. Hành lý của Leata gồm một cái ba lô rất to và hai túi xách nữa. Khoảng 6 giờ, chủ nhà gõ cửa báo taxi đưa Leata ra sân bay đang chờ ở đầu ngõ. Tôi phụ mang hành lý ra xe giúp bạn. Cô ấy chào tạm biệt tôi và nói rằng rất hạnh phúc khi làm bạn với tôi.
Còn tiếp
P1 - Một tuần "tây tiến"
P2 - Ngày đầu trên đất Thái
P3 - Một ngày không vui
P4 - Du lịch... lang thang
P5 - Chuyến về hồi hộp
P6 - Những người bạn đường dễ mến
Phần cuối - Như tìm lại tuổi thơ
Vy Vân
- Theo Thesaigontimes.vn
0 nhận xét: