Hai mảnh ghép từ Sầm Nưa

(VnExpress) - Một ngày cuối thu, sau khi sắp xếp công việc, tôi tấp tểnh cùng các 'giang hồ' chuẩn bị hành trang cho chuyến đi bụi bằng xe máy đầu tiên trong đời. Lộ trình: Hà Nội – Mộc Châu – cửa khẩu Lóng Sập – Viêng Xay - Sầm Nưa, một chuyến đi sang đất nước anh em Lào bằng xe máy. Năm người trong đoàn, tôi chỉ quen duy nhất bà chị chơi cùng. Vì bận công việc, tôi và một xế chạy trước, hẹn gặp nhau tại một điểm trên Hòa Bình.

Hai kẻ độc hành lao đi trong sương đêm. Chạy tới Hoà Bình theo đúng như hẹn trước, tôi và xế dừng lại ăn tối. Hai bên đường Cao Phong toàn cam là cam. Xế chạy chậm nhìn cam bày trên kệ đầy vẻ lưu luyến rồi phóng thẳng tới Mường Khến và dừng chân tại một nhà nghỉ nhỏ. Gần nửa đêm, xe chị bạn mới tới nơi, lần đầu tiên tôi biết mặt hai xế còn lại và cũng không có nhiều ấn tượng.

< Mỗi chuyến đi là một câu chuyện dài với nhiều trải nghiệm thú vị.

Trời đất bảnh bao khoác trên mình chiếc áo thu màu nắng tuyệt đẹp. Con đường 6 được dát một lớp sương mỏng manh khoe sắc trong nắng. Những nhành cây, ngọn cỏ bên đường còn nhóng nhánh sương đang khoe sắc dưới ánh nắng rực rỡ. Mộc Châu mới có vài cánh đồng cải trắng thấp lè tè, hoa thưa thớt. Những dải mây dã quỳ cũng chưa thấy đong đưa trong gió và vườn hồng lúc lỉu quả đang nấp đâu đó sau những lùm cây xanh. Nhưng hoa đào và hoa mận đã điểm tô trong một vài khu vườn. Lòng tôi reo vui vì cảm giác mát lạnh ùa tới, bảo sao mà cánh du lịch bụi lại thích phi xe máy chạy đến vùng đất này đến thế.

Cửa khẩu Lóng Sập là đây. Chúng tôi vào tận nơi, lôi đống hộ chiếu ra đàng hoàng, hùng dũng vác con xe chạy vào tận cổng hải quan. Năm chiếc hộ chiếu được bày trên mặt quầy. Năm nụ cười toe chờ đợi được làm giấy xuất cảnh. Rồi mọi chuyện cũng êm xuôi, 3 chiếc xe phóng qua cửa khẩu, tiến về phía của khẩu Pa Háng của Lào. Năm chiếc hộ chiếu lại đặt trên bàn cửa khẩu Lào.

< Buổi sớm ở Vieng Xay.

Mùa khô, mảnh đất Lào ít mưa, lúa đang vào mùa thu hoạch. Những thửa ruộng bậc thang thấp tè bám tới chân núi mà không leo lên nữa, lúa đã chín vàng khô trên đồng. Thi thoảng mới gặp được cảnh người ta gặt lúa. Lúa đã quá nắng, hạt xẹp, khô đi và đang ngả dần sang màu xám.

Tới con suối vắt ngang qua đường, cả hội dừng lại nghỉ xả hơi. Vui nhất là cảnh bà chị và xế đi cùng co chân lao xe qua rồi lao lại vài vòng qua dòng suối nhỏ. Hai người nhí nhảnh quá khiến gã xế già đi một mình cũng bắt chước theo. Cả ba trông thật trẻ trung. Chả bù cho hai kẻ ít tuổi hơn trong đó có tôi, đang đứng xem và cười hết cỡ.

< Sầm Nưa.

Cuối đoạn đường xóc bắt gặp một cái thác, nó hơi thấp nhưng là duy nhất và đẹp nhất cái chốn heo hút này. Thác nước như lời chào thân ái của mảnh đất Lào sau hơn 75km đường gian nan. Hoa dập dờn sau mỗi khúc quanh và Sầm Nưa đón chúng tôi bằng một cổng chào hoa lau trắng tuyệt đẹp.

Dạo một vòng quanh thị trấn nhỏ về đêm, cả hội ăn bữa tối ngon miệng với xôi, đồ nướng và cùng tham dự một đám cưới của người Lào. Tôi ngồi chung với mấy anh chị người Lào thân thiện trong khi 4 người còn lại đã cùng vào nhảy điệu Lamvong. Anh chàng xế và bà chị đi cùng vui vẻ tập theo điệu nhảy, trông họ thật thoải mái. Nhìn anh chàng múa trông thật buồn cười, gương mặt sáng bừng lên trong ánh sáng nhập nhoạng của ngọn đèn, tự dưng thấy đáng yêu, ngồ ngộ. Một ngày kết thúc với sự hả hê, vui vẻ.


< Cùng đi trên một hành trình dài.

Ngày thứ hai của cuộc hành trình, chúng tôi chọn qua cửa khẩu Na Mèo, Thanh Hóa để trở về Việt Nam. Đường về đã được trải nhựa đẹp đẽ, hai bên vàng rực những vạt hoa dã quỳ. Lũ chúng tôi nhảy xuống xe, chụp ảnh. Trong lúc lố nhố chụp chụp, cười cười, một bàn tay đặt nhẹ lên vai, kéo tôi vào chụp ảnh chung với với mọi người. Tôi quay lại, đó là anh, anh chàng xế của bà chị đi cùng, đang nở nụ cười rạng rỡ với tôi. Một cảm giác ấm áp kỳ lạ về một người bạn đường mới quen nhưng đáng tin cậy.

Sau chuyến đi một tháng, tôi chính thức nhận lời yêu và một đám cưới đã diễn ra trong niềm vui chia sẻ của nhiều bạn bè trong giới đi “bụi”, những người bạn của chồng tôi và của tôi. Mường Khến, điểm gặp đầu tiên của chúng tôi cũng là tên gọi hàng ngày tôi gọi con trai, bé Khến, cậu bé ra đời vào tháng 11, sau 2 năm ngày đầu bố mẹ bé gặp nhau.

Đến bây giờ, thi thoảng chồng tôi lại xin phép vợ khăn gói lên đường cho đỡ cuồng chân. Đôi lúc lại thấy anh hí hoáy ghi lại những miền đất muốn đến vào cuốn sổ tay. Trong tim anh, dòng máu xê dịch vẫn cuộn chảy không ngừng và cả tôi cũng thế.
Xem nguồn >

Theo Ekcom (VnExpress)