Chuyến phượt TPHCM - Lagi - Phan Thiết - Phan Rang (Phần 15 - cuối)
Đến bến xe, pà xã chọn xe Quê Hương giường nằm với giá vé là 135k/người - xe kèm theo thêm 200k nữa. Giá cao hơn những loại xe khác nhưng không thành vấn đề, cái đáng gọi là "vấn đề" (hôm sau mình mới biết) ở chuyện máy lạnh của xe kia vì nó quá yếu - cứ nhỉ nhả như cụ già đứt hơi... nên không si nhê gì với cái nắng, cái nóng Ninh Thuận. Không sao cả, coi như mình thụ hưởng thêm chút kinh nghiệm với nhà xe này sau một lần đi.
.
< Chủ khách sạn chăm con.
Giấc xế chiều mình tìm đường ra bờ đê từ phía Yên Ninh ven biển. Ngã giao nhau của hai đường thuộc làng Hãi Chữ gần cửa sông Dinh.
Con đê bê tông chạy dài theo mép sông từ cửa biển đến chân cầu Dạo Long, đây có lẽ là phòng tuyến chống lũ của TP trong mùa mưa bão.
Gió hiu hiu trong nắng chiều, dưới kia dòng nước lửng lờ trôi, xem ra cũng thú vị. Càng thú vị hơn khi trông thấy mấy chú dê kêu be he, rồi dành nhau thức ăn ven bờ. Phẹc, dê nhà ta nhơi.... cả rác à? rác ngay bờ sông, mấy cô cậu dê ta sơi ráo! Vậy mà bữa thịt rất ngon, he he...
< Công viên ngay bịnh viện đa khoa.
< Khách sạn Ninh Thuận.
< Bảo tàng Ninh Thuận.
< Tượng đài Chiến Thắng 16.4.
< Nhà bảo tàng xem ra có vóc dáng hiện đại lắm, đẹp.
< Trong chuyến lơn tơn qua cầu Tri Thủy về hướng Đầm Vua hôm trước: bọn mình đã bỏ mất một cơ hội vàng để tham quan cho biết một mũi biển đẹp.
Bỏ mất vì bọn mình không biết, không điều nghiên thật kỹ trước chuyến đi. Nơi đó là Hòn Đỏ, ngay trên đường đi Vĩnh Hy.
(3 ảnh về hòn Đỏ này của HuongKhuc)
Hòn Đỏ là một mũi đất nhô ra biển thuộc thôn Mỹ Hiệp xã Thanh Hải, huyện Ninh Hải. Trên hòn có miếu Pô Pia Sôi với bia đá chữ Chăm cổ.
Hòn Đỏ vừa là thắng cảnh đẹp, vừa là nơi câu cá lý tưởng và cũng là nơi có rạn san hô đẹp và đa dạng nhất Việt Nam.
Tại đây có 307 loài san hô cứng tạo rạn với nhiều hình dáng, màu sắc phong phú nên có sức hấp dẫn không chỉ đối với các nhà hải dương học mà còn thu hút du khách thường xuyên đến thưởng ngoạn. Những rạn san hô phát triển rất nhanh tạo thành những con đê chắn sóng tự nhiên bền vững với những bãi cát đẹp đáp ứng nhu cầu phát triển du lịch trong tương lai.
Tìm thêm thông tin trên mạng thì bọn mình còn biết là năm 2003, vùng biển Ninh Hải vinh dự được chọn là địa phương duy nhất trong cả nước làm thí điểm trình diễn thực hiện dự án bảo tồn san hô dựa vào cộng đồng. Do vậy du khách đi tới nơi này sẽ thấy trạm bảo vệ san hô Mỹ Hiệp, cũng là nơi tập kết hay tạm nghỉ chân cho các đoàn.
< Chơi đã rồi thì ghé lại thưởng thức bánh xèo, bánh căn Hồ Cá.
Quán này có tên như vậy vì nằm đối diện công viên lớn có hồ cá trên đường Trần Quang Diệu.
< Tượng đài Chiến Thắng về đêm - mình rất thích tượng đài này, trông uy nghi và rất có hồn.
Con đường 16 Tháng 4 buổi tối trở thành trung tâm ăn uống với hàng loạt những quán chè, cháo bên đường.
Còn dưới khu công viên và quảng trường cũng khá đông người, dân địa phương cùng du khách ra đây hóng gió.
< Công viên nhạc nước sau tượng đài.
Sáng hôm cuối cùng: chị quản lý KS rủ đi tắm biển sớm xong về chuẩn bị hành lý, giả từ Phan Rang.
Tụi mình vốn kỹ tính nên xe hẹn 10h thì 8h30 bọn mình đã quanh quẩn gần khu bến xe rồi, vẫn chưa thấy tăm dạng chiếc xe bọn mình sẽ đi.
10h, rồi thêm hơn 30 phút nữa "ẻm" mới xuất hiện: đúng là giờ dây thung, he he.
< Xe rời thành phố.
< Núi và đồng...
.
Xe giường nằm sạch sẽ, mỗi khách được phát chai nước như các nhà xe khác - Xe có mền nhưng không ai xài đến vì nóng "bà cố" - máy lạnh vẫn chạy đều nhưng cái sự "mát" thì không, chắc do quá tuổi bảo trì.
Khi mua vé được người bán giới thiệu là xe có WC. Lên thấy có thật nhưng chỉ để... ngó chơi thôi nghen - Nó tịt rồi!
Vậy là những chai nước cũng dùng để "ngó" thôi.
< Mơn mởn một màu xanh của rừng.
< Nhìn qua đường sắt Bắc Nam.
Chuyến đi được nhà xe dừng lại lúc 14h để khách dùng bữa trưa tại quán Kim Phát. Tiếc là không mấy ai dám xơi vì giá khủng quá. Đành ra hàng quán phía ngoài mua bánh trái qua bữa vậy.
Hoan hô xe nhà xe đã tạo cho khách "những ấn tượng khó phai" trong cuộc hành trình.
< Yên bình...
Miền Nam Trung bộ chứa chan nắng nhưng khi xe đến địa phận Hàm Thuận Nam thì mưa tối trời. Gió mạnh đến mức các bảng quảng cáo, dù che... bên đường thi nhau hạ thổ.
Qua kính trước chỉ thấy con đường mù mịt, loáng thoáng đèn của các xe chạy ngược chiều, ớn - he he...
< ... và hoang vu.
Mưa giảm dần khi đến "bò sữa long Thành 2", nơi ghé nghỉ chân lần 2 trong chuyến về.
Cuối cùng thì Sàigòn kia rồi, thành phố đã loáng thoáng ánh đèn trong đêm.
< Qua cầu sông Lũy.
Năm đêm, sáu ngày nhanh chóng trôi qua thật nhanh. Một chuyến lãng du không tạo nhiều ấn tượng như các chuyến trước nhưng đây lại là chuyến phượt đầu tiên sau khi mình thoát khỏi cơn bịnh nặng, tưởng như phải rời bỏ cuộc chơi...
Không ấn tượng nhưng lại là một cuộc hồi sinh với mình, với "nửa kia". Chắc chắn rằng không có gì buộc mình phải từ giả cái thú vui nhỏ là đi chơi khắp đó đây sau nhiều chục năm lăn lộn với cuộc sống đời thường..
Chuyện phượt và bụi... vẫn là thú vui khó bỏ của bọn mình - Về phần bạn, liệu bạn có thích du hành một chuyến lãng du nào đó không?
Hết.
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần 9 - Phần 10 - Phần 11 - Phần 12 - Phần 13 - Phần 14 - Phần 15 cuối
- Blog
0 nhận xét: