P2 - Ngày đầu trên đất Thái
< Cửa khẩu Poipet, bên phía Thái Lan.
Gilles - tên anh chàng Thụy Sĩ và tôi tới hai quầy khác nhau để đóng mộc bên hải quan Campuchia.
Anh hải quan nhìn tôi rồi hỏi tiếng Việt lơ lớ:
- Đi đâu?
- Bangkok.
- Mấy người?
- Một mình...
- Đi làm gì?
- Du lịch.
Anh ta nhìn nhìn tôi, đóng mộc xong, bảo tôi trả 5 đô la. Liếc xung quanh, tôi thấy Gilles đã làm xong thủ tục. Tôi làm như không nghe, vẻ ngơ ngác: “Hả?”. Anh ta nhắc lại là tôi phải trả 5 đô la. Tôi lại "hả" thêm một tiếng. Anh chàng lắc đầu, cố gắng lần thứ ba. Tôi vẫn đóng vai "nai vàng ngơ ngác" thêm lần nữa và định bụng, nếu hắn buộc phải đưa tiền, tôi sẽ đòi xuất hóa đơn (người Việt có hộ chiếu hợp pháp được nhập cảnh, xuất cảnh Campuchia miễn phí).
< Cửa khẩu phía Campuchia.
Đúng lúc ấy, Gilles chạy đến và hỏi tôi có chuyện gì mà lâu vậy. Xem chừng không "ăn" được, anh hải quan này lắc đầu, khoác tay bảo tôi đi.
Qua cửa khẩu bên Thái, tôi nộp hộ chiếu cho hải quan Thái sau khi điền thông tin vào phiếu nhập cảnh xong, đứng chờ. Ông hải quan Thái nhìn tôi một lượt như thể tôi vừa từ hành tinh khác đến vậy. Thì ra tôi điền nhầm vào phần xuất cảnh (thay vì điền vào phần nhập cảnh).
Xong thủ tục nhập cảnh, tôi phải tìm ra nhà xe rước tôi. Xe bên Campuchia chỉ đưa khách tới cửa khẩu, sang đất Thái, hành khách sẽ đi xe khác (ở Thái Lan, xe chạy bên trái đường, lái xe ngồi bên phải, ngược với ở Campuchia và Việt Nam). Vấn đề là, lúc xuống xe bên Campuchia, tôi quên yêu cầu nhà xe phát cho tôi một miếng dán vào áo để nhà xe bên Thái dễ dàng nhận ra tôi. Vì thế tôi và Gilles phải hỏi thăm và gặp người của đơn vị liên kết với xe chúng tôi vừa đi. Ông ta bảo, khách phải có cùi vé đã mua ở Campuchia. Tôi loay hoay, không nhớ đã để cùi vé ở đâu, chỉ tin là mình đã cất kỹ rồi! Gilles ghé tai tôi nói nhỏ là không cần đưa cùi vé bây giờ, lên xe mới đưa. Thì ra chiếc cùi vé nằm trong ba lô.
< Một cửa hàng ăn gần khu vực Khao San.
Gilles tới chào một cô gái Tây và kéo cô ấy tới gần chỗ tôi giới thiệu: “Đây là Leata, cũng là người Thụy Sĩ”. Tôi tưởng hai người quen biết nhau trước, nhưng không phải, lúc làm thủ tục xuất cảnh bên Campuchia, Gilles thấy cô bạn này có hộ chiếu giống của mình, biết là "đồng hương" nên đã chào hỏi làm quen. Ba chúng tôi vui vẻ "tám" với nhau trong lúc chờ đủ người để nhét vào vừa một xe.
Tứ hải giai huynh đệ... phong trần
Chúng tôi lên một chiếc xe khách 17 chỗ, trừ mấy người Thái ngồi băng trước và băng sau, hai băng giữa toàn khách du lịch nước ngoài. Gilles ngồi băng sau, hắn xí sẵn cho tôi chỗ ngồi giữa hắn và một anh chàng người Thổ Nhĩ Kỳ rất đẹp trai. Lúc tôi và Leata lên xe, hắn chỉ ngay cái ghế và bảo tôi ngồi, Leata nhìn hắn, chắc cô nàng nghĩ bụng sao "đồng hương" mà không giữ ghế cho cô ấy, lại ga-lăng với tôi. Vì muốn ngắm cảnh, tôi giành ngồi cạnh cửa sổ và bảo Gilles ngồi vào giữa, cạnh anh chàng người Thổ đẹp trai. Ở hàng ghế trên, Leata ngồi giữa một ông Tây và anh chàng Ấn Độ.
Xe lăn bánh. Đám dân bụi toàn người vui tính bắt đầu làm quen, cười nói rôm rả. Những người Thái trên xe, có thể vì quá quen thuộc đường sá, hoặc họ đi công việc làm ăn về, chỉ mong chóng đến nhà nên ít nói. Họ ngồi rất trật tự và không trò chuyện. Tôi bắt đầu mệt nên cũng rất ít nói chuyện, tranh thủ ngắm cảnh và nhắm mắt ít lâu. Cảnh bên Thái đẹp, đồng ruộng xanh bạt ngàn, nhìn mát mắt. Dọc đường, tôi thấy khá nhiều cây thốt nốt. Tôi lấy máy chụp hình, nhưng kiếng xe tối, hình rất mờ không thấy được gì. Trên đường có hai trạm cảnh sát Thái kiểm tra hộ chiếu khách trên xe. Cảnh sát Thái mặc áo rằn ri, khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh trong các bộ phim chiến tranh. Tôi lạnh toát người, tay run run đưa hộ chiếu ra trình mà trong đầu tưởng tượng lung tung. Nhưng ông cảnh sát chỉ nhìn qua chiếc hộ chiếu rồi trả lại, ra hiệu xe tiếp tục chạy.
Trời tối dần, chắc tại thấy tôi không nói năng gì, Leata quay xuống hỏi, "Cô ổn chứ?", tôi cười nói là không sao. Thực ra đây là lần đầu tiên tôi di chuyển đoạn đường dài thế này nên chóng mặt và mệt mỏi, không thể tham gia "hội tám" với bọn họ, Tôi dành sức để cầm cự khỏi bị say xe, dường như không nghe được bọn họ nói với nhau những gì nữa. Leata nói tiếng Anh rất chuẩn, líu lo như chim hót, có âm gió nữa nên nếu tập trung nghe hết câu chuyện, tôi sẽ mất rất nhiều năng lượng.
Thấy mọi người lo lắng nên tôi cũng miễn cưỡng nói chuyện. Tôi rủ mọi người tới Bangkok sẽ đi tìm chung nhà trọ cho vui, tôi biết nhà trọ giá rẻ chỉ 100 baht cho một giường thôi. Tức thì mọi người hào hứng với đề nghị của tôi, đặc biệt là anh chàng Gilles và cô nàng Leata người Thụy Sĩ.
Bố người Tây ngồi phía trước tôi nãy giờ không hề nói chuyện cũng quay xuống hỏi tôi nhà trọ đó ở đâu. Tôi lấy bản đồ ra và chỉ cho mọi người, Gilles đồng ý ngay. Tôi nói với Leata rằng nếu hết dorm thì tôi và cô ấy cũng có thể share chung một phòng cho rẻ; cô ấy ok liền. Anh chàng Ấn Độ ngồi cạnh Leata cũng quay sang tôi: “ Ê, cho tớ theo với, được không?”, tôi mỉm cười. Anh Thổ Nhĩ Kỳ cũng muốn nhập bọn.
Lúc dừng lại trạm đổ xăng, tôi có xuống xe chụp hình và tám với anh chàng người Ấn, anh ta là giảng viên một trường đại học bên Ấn, dạy về kinh tế. Lên xe, anh này cứ chiếu đôi mắt nhìn tôi, tôi ngó lơ đi chỗ khác (Nghe nói văn hóa Ấn, nếu một chàng trai mà nhìn một cô gái, cô ấy cũng nhìn lại là đồng ý đấy nhé).
Gilles lấy nải chuối từ ba lô ra mà tôi tưởng tượng ra là mua từ năm ngoái. Anh chàng kêu đói bụng và bẻ chuối ăn. Tôi bảo tôi có bánh mì mang theo, hỏi có ăn không tôi lấy cho, Gilles lắc đầu. Nải chuối đã chảy nước, anh bạn Thổ Nhĩ Kỳ ngồi cạnh đưa Gilles cái khăn để lau ba lô. Thấy vậy, tôi lấy ra một bịch khăn giấy cho Gilles vì miếng khăn của anh chàng Thổ kia xem chừng không đủ. Gilles lấy vài miếng và trả lại tôi, tôi bảo cứ cầm lấy mà xài, tôi còn.
Gilles lấy đậu phộng da cá ra mời tôi ăn, nhưng lại không mời cô bạn cùng quốc tịch ngồi ghế trên, tôi liền ngoắc Leata và chia với cô ấy phần của mình, tôi chia Leata phần nhiều nên tôi ăn hết rất nhanh, Gilles thấy vậy lại chia cho tôi thêm một lần nữa, hắn rất dễ thương với tôi.
Đêm đầu tiên trên đất Thái
Màn đêm buông xuống, tôi có một chút sợ, nhưng có cả một "bang hội" nên cũng yên tâm. Leata thấy mọi người không ai nói gì thì lấy trong ba lô ra khoe cái đèn đội đầu cô ấy mua được và đố mọi người xem cô ấy dùng cái đèn này để làm gì? Anh chàng người Thổ Nhĩ Kỳ vui tính bảo dân châu Á dùng đèn đó để đi soi ếch, và hỏi cô ấy không phải có ý định đó chứ. Leata bảo không, cô ấy dùng đèn để đọc sách vào ban đêm, trong xe không có đèn, Leata bật đèn pin đội đầu lên và mượn cuốn Lonely Planet của tôi ra tra cứu thông tin về Bangkok.
Vừa vào đến cửa ngõ thủ đô nước Thái thì kẹt xe, mọi người mệt mỏi nên càng sốt ruột. Thỉnh thoảng, xe nhích từng chút, chẳng ai có thể biết phải mất bao nhiêu giờ nữa để vào khu trung tâm thành phố với tình cảnh này. Anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ không đủ kiên nhẫn nên điện thoại gọi một người bạn tới rước anh ta. Anh ta nói tài xế dừng ở trạm xe buýt phía trước rồi tạm biệt chúng tôi, xuống đó ngồi chờ bạn. Lát sau, anh chàng Ấn Độ cũng xuống xe, rồi ông già người Tây ngồi phía trước tôi cũng xuống xe nốt. Những người Thái đi cùng xe với chúng tôi đã xuống xe hết trước khi vào thành phồ rồi. Vậy là trên xe chỉ còn tôi, Leata và Gilles vẫn "kiên cường" tiến về khu Khaosan, khu dành cho tây ba lô tại Bangkok.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tới được khu phố Tây lúc 8g30’. Gilles kêu tôi mở bản đồ ra để tìm nhà trọ. Ban đêm, nhưng Gilles đã tới Bangkok một lần nên xác định hướng rất nhanh và bước đi xăm xăm. Tôi và Leata chạy theo anh ta hụt cả hơi. Chúng tôi tới nhà nghỉ Apple chỉ sau 5 phút đi bộ.
Dorm (phòng nhiều người) có 4 giường, mỗi giường giá 100 baht; đã có một anh chàng ở một giường trước rồi, vậy là còn đủ giường cho 3 chúng tôi. Nhưng chúng tôi yêu cầu xem luôn phòng đơn và phòng đôi. Phòng đơn 150 baht, phòng đôi 200 baht (1 USD= 30 baht). Tính ra, nếu ở phòng riêng sẽ tiện lợi hơn, đỡ phải giữ đồ đạc. Tôi và Leata mướn chung một phòng đôi, có cửa sổ thoáng mát và mỗi người cũng chỉ 100 baht, bằng giá giường dorm nhưng ngon lành hơn. Gilles mướn một phòng đơn giá 150 baht, kể ra cũng không mắc mấy. Anh ta bảo lần trước sang Thái, mướn giường dorm bên khu phố khác cũng đã 300 baht rồi. Tìm được chỗ này hắn có vẻ ưng ý lắm.
Cất hành lý xong, chúng tôi ra phố ăn tối. Ở Thái Lan, du khách không thể thanh toán bằng đô la; tôi lại chưa đổi lấy tiền baht của Thái mà đến đây đã tối rồi, không biết làm sao. Tôi bày tỏ với Leata suy nghĩ đó, Leata bảo cô ấy vẫn còn đủ tiền cho bữa tối và bảo tôi đừng lo, để ngày mai hãy đổi tiền. Gilles có thẻ Visa nên rút tiền ở ATM (lần sau tôi cũng tìm cách làm thẻ mới được).
Gilles dẫn chúng tôi đi tới một quán khá sang mà hắn cho là cũng khá rẻ. Tôi chọn món PadThai giá 90 baht, và một ly sinh tố dưa hấu giá 35 baht. Hai bạn kia chọn cùng món và uống Coca. Suốt bữa ăn tôi không nói chuyện, phần vì mệt lả và đói, thấy đồ ăn hấp dẫn là bay vào xử luôn. Gilles và Leata vừa ăn vừa tám quá trời; họ cũng lịch sự, nói tiếng Anh chứ không dùng tiếng Thụy Sĩ, để tôi có thể tham gia nếu thích. Ăn xong tôi muốn bể bụng, một dĩa PadThai là quá nhiều với tôi, cộng với ly sinh tố, ăn xong tôi không thở nổi nữa!
Nạp năng lượng đầy đủ, tôi tươi tỉnh trở lại và bắt đầu nói chuyện (tôi xấu tính thật). Leata gợi ý dạo một vòng rồi mới về nghỉ; dân Tây khỏe thật. Có một tay người Mỹ đang ngồi ở bàn bên cạnh, Leata hỏi anh ta, buổi tối ở đây có thể đi chỗ nào? Anh chàng này vui vẻ chỉ dẫn, nhưng để chắc ăn tôi lấy bản đồ ra nhờ chỉ chính xác đường đi. Sau khi "tám" với Leata một hồi có vẻ ăn ý, anh người Mỹ hỏi Leata có phải người Anh không? Leata bảo cô ấy là người Thụy Sĩ; anh chàng người Mỹ bảo là rất ngạc nhiên vì Leata nói tiếng Anh rất chuẩn. Nói rồi anh ta đem thức ăn sang bàn chúng tôi ngồi chung.
Ăn xong, có vẻ anh ta thích cách nói chuyện của Leata nên nói sẽ đi cùng với chúng tôi. Tối hôm đó có tường thuật trực tiếp giải bóng đá Euro nên anh ta rủ chúng tôi tới quán vừa uống vừa xem. Khung cảnh về đêm ở Bangkok rất sôi động với những món hàng lạ mắt, người đi chơi nhộn nhịp suốt đêm.
Cả bọn vào một quán nước, ba người kia gọi 3 lon bia, tôi còn no quá nên không thể nạp thêm thứ gì nữa và chỉ muốn về nhà trọ tắm rửa và ngủ một giấc. Tay người Mỹ nhận ra người quen ở bàn bên cạnh nên tới chào hỏi và giới thiệu với chúng tôi. Cô nàng Leata có vẻ chưa muốn về, muốn coi trận banh vào giữa khuya nữa cơ. Gilles thì không nói gì về chuyện coi đá banh. Gilles nói với tôi là hắn cũng mệt và không muốn đi chơi nữa, nếu Leata đi chơi tiếp thì chúng tôi cùng về trước. Leata thấy chúng tôi không hào hứng với trận banh nên nói sẽ về với chúng tôi.
Dọc đường, Gilles hỏi mỗi người xem ngày mai có kế hoạch gì, Leata bảo ngày mai định xem chùa chiền và làm một số việc riêng, tôi thì đi xem chùa và dạo quanh khu vực Khaosan mua vé xe, đổi tiền... Gilles nói sẽ đi massage. Vậy là kế hoạch không giống nhau, chúng tôi quyết định ngày mai việc ai nấy làm và không đi chung với nhau. Đi chung sao được khi mục đích không giống nhau. Leata và Gilles có kế hoạch ở lại Bangkok 2 ngày 3 đêm, tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định cũng sẽ làm vậy. Về phòng, tôi đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon tới sáng.
Còn tiếp
P1 - Một tuần "tây tiến"
P2 - Ngày đầu trên đất Thái
P3 - Một ngày không vui
P4 - Du lịch... lang thang
P5 - Chuyến về hồi hộp
P6 - Những người bạn đường dễ mến
Phần cuối - Như tìm lại tuổi thơ
Vy Vân
- Theo Thesaigontimes.vn
0 nhận xét: