P3 - Một ngày không vui
< Khu phố Tây Khaosan ở Bangkok.
Sáng sớm, các nhà sư đi khất thực khá nhiều. Ngoài chợ tôi hay gặp cảnh những người bán hàng đang cúng dường cho các nhà sư. Lúc chụp ảnh ngoài chợ, tôi nghe có một người bán hàng nói tiếng Quảng Đông, ý không muốn cho tôi chụp hình hàng quán anh ta (chắc là kiêng cữ sáng sớm chưa bán mở hàng), nhưng người phụ nữ (chắc là vợ anh ta) đáp lại cũng bằng tiếng Quảng Đông là kệ đi, không sao.
< Nhiều tiểu thươngđang dọn hàng ra cũng cúng dường chư tăng với thái độ cung kính.
Tôi có thói quen là cái gì cũng muốn biết, cũng muốn ngó một cái, nên tôi thích đi bụi là vậy, có nhiều cái lạ để ngó nghiêng, quan sát lắm. Nhưng loanh quanh khu chợ rất mau chán, tôi liền ghé vào một ngôi chùa gần đó, cạnh chùa là một trường học, tôi đảo một vòng luôn.
Còn sớm, chưa có ai đổi tiền, nghĩa là tôi không thể mua được gì nên quay về nhà trọ nằm nghỉ một lát, định trưa tí sẽ đi đổi tiền và mua vé xe. Tôi vừa về đến phòng trọ thì Leata mới đi ra ngoài. Sáng dậy sớm và tung tăng nãy giờ khá mệt, tôi nằm một chút rồi lấy sanwich ra ăn, sợ để hư uổng.
Mánh của dân đi bụi
< Ngôi chùa ở cạnh chợ.
Khoảng 8g30, tôi tìm đến ngân hàng đổi tiền, tỉ giá một đô la Mỹ đổi được 30,06 baht. Tôi móc ra tờ 50 đô và nhận được 1500 baht và ít xu lẻ, định bụng xài hết số tiền này là quay về Campuchia.
Tôi đi một vòng khu phố Tây Khaosan tìm các tour mua vé về Siem Reap, sẵn tiện tìm xem có văn phòng nào phát miễn phí bản đồ Bangkok hay không. Giá vé bán ở mấy văn phòng trên đường này rất mắc, khoảng 400 - 600 baht/vé. Tôi không chịu thua và lục tung khu phố Tây, kể cả hẻm hóc và kiếm được 3 phòng vé có giá rẻ là 300 baht/vé, trong đó có một văn phòng nằm ngoài đầu đường Khaosan chứ không phải trong hẻm.
< Một nhà sư già đeo bình bát đi khất thực.
Một ông Tây đang mua vé máy bay qua Nepal, nghe tôi chê giá vé mắc, bố Tây này chen vào bảo là "giá vé như thế là rẻ rồi con gái, không mắc đâu". Trong lúc người bán vé gọi điện qua Nepal để xác nhận thông tin gì đó thì tôi và bố Tây ngồi "tám" chuyện. Ông Tây hỏi tôi ở trọ đâu, giá cả thế nào? Tôi bảo nhà trọ ở gần đây, chỉ 5 phút đi bộ, giá 100 baht/đêm và share chung phòng với một người bạn nữa. Ông Tây nghe vẻ ngạc nhiên lắm. Ông khen rẻ và nhờ tôi chỉ đường đến nhà trọ đó. Tôi nói, mua vé xong tôi sẽ dẫn bố đi luôn.
Lúc tôi và bố Tây mua vé xong, ông bán vé hỏi tôi là người nước nào? Khi nghe tôi là người Việt, ông bán vé ngập ngừng, dặn rằng hôm nào lên xe đi Siem Reap, nếu có ai hỏi thì đừng nói là người Việt mà cứ nói là người Trung Quốc. Ông ta nói thêm, nếu có ai nói sẽ làm visa cho thì đừng đồng ý, bảo là tự làm. Tôi vẫn không hiểu, nên hỏi lại rằng người Thái Lan không thích người Việt Nam à? Vì sao tôi phải nói dối?
< Hàng ăn sáng chiếm hết lề đường.
Ông bán vé lắc đầu, nói không phải thế và giải thích rằng vì người Việt được miễn visa, mà giá vé này chủ yếu bán cho Tây ba lô ham giá vé rẻ. Tới cửa khẩu, đám cò visa còn có cơ hội kiếm chút cháo. Du khách Tây (cả người Trung Quốc) phải nộp phí visa còn tôi dùng hộ chiếu Việt Nam thì đám cò không kiếm được gì. Vì thế ông ta sợ đám cò visa ở cửa khẩu bỏ tôi ở lại mà không dẫn qua biên giới sẽ khổ thân tôi.
Tôi dẫn ông Tây tới khu nhà trọ tôi đang ở. Tôi thực lòng khen chỗ ở thoải mái, tối ngủ rất mát mẻ, sáng thức dậy khu phố rất yên tĩnh và nói hơi... nhiều nên khi thấy bà chủ nhà mỉm cười vẻ hài lòng thì tôi mới giật mình thấy mình quá đà. Thế là tôi nói phải ra ngoài có tí việc, bố cứ tự xem và liên hệ chủ nhà.
< Hành và chôm chôm bán chung một hàng trên đường bên ngoài chợ.
Tôi tìm đến văn phòng du lịch trên đường Thanon Phra Athit, dưới chân cầu vượt bắc qua sông Chao Phraya, để hỏi xin bản đồ du lịch và sách du lịch miễn phí, tôi biết được thông tin này là do chị Quỳnh Dung - một "cao thủ giang hồ" cung cấp. Xin được mấy thứ cần rồi thì bụng nhắc đã trưa, trên đường về nhà trọ tôi mua một cái đùi gà rán, vừa đi vừa ăn... tạm; tí nữa về nhà trọ ăn tiếp!
Ấn tượng không vui
Tôi ngủ một giấc đến chiều rồi ra ngoài dạo chơi. Có bản đồ du lịch Bangkok mới xin được nhưng ham chơi nên tôi vẫn bị lạc đường, đi vào một khu phố ổ chuột, gặp vài cô gái phì phèo thuốc lá và trang điểm khá đậm, nhìn kỹ thì dáng người khá thô cứng, tôi nghĩ tôi đang lạc vào khu dân…gay. Tới khi nhìn thấy hai thằng đàn ông đang ôm hôn nhau không biết trời đất chung quanh ngay cạnh một con kênh thì tôi muốn đứng tim, hai chân bước rảo thật nhanh.
< Những con phố ở Khaosan thức trắng đêm phục vụ khách du lịch nên buổi sáng thức dậy khá muộn.
Đằng xa một gã (không biết thực sự là nam hay nữ) dáng người thô cứng, mặt mày lòe loẹt, mắt như quỷ sứ đang hướng về phía tôi. Tôi liếc nhanh xung quanh xem có người hay không để còn la lên cầu cứu và chuẩn bị nếu hắn tiến tới nữa là tôi cắm đầu chạy. Hình như hắn biết tôi có đề phòng nên bỏ đi. Hú hồn!
Ra khỏi khu phố ổ chuột đó, tôi không quan tâm đến bản đồ nữa, cứ gặp Tây ba lô là nhập bọn đi chung rồi lân la hỏi đường về khu Khaosan ngay. Về tới Khaosan, tôi thấy đói, mua món súp ăn nhẹ cho buổi chiều. Tôi hỏi giá chỉ có 30 baht. Ăn xong, vì không có tiền lẻ nên tôi đưa tờ 1.000 baht. Thằng bán mất nết, nó thối tôi có 950 baht. Tôi hỏi lại, nó nói đủ rồi, giá là 50 baht/tô. Tôi trừng mắt nhìn nó, định bụng sẽ la làng lên cho thiên hạ biết. Tôi hỏi lại, giọng gằn: “Tô súp này giá bao nhiêu?”. Hình như nó thấy tôi không phải là loại yếu bóng vía, nên đưa thêm 20 baht nữa. Tôi cầm tiền, bỏ đi. Thằng ba trợn ấy còn nói với theo “Thank you”.
< Một công viên nằm bên bờ sông Chao Phraya. Buổi chiều, nhiều người hay đến đây tập các động tác thể dục và trò chuyện.
Tôi ra công viên ngắm hoàng hôn, cảnh sống khá yên bình. Ghế đá kế bên tôi một cô gái Thái cũng đang ngồi một mình, tôi nhờ cô ấy chụp giùm tôi kiểu ảnh. Khoảng 8g tối, tôi về nhà trọ. Dọc đường, tôi ghé quán ăn một dĩa rau hải sản giá 50 baht rất ngon nữa. Tắm xong, tôi lên giường, đang thiu thiu thì nghe có tiếng gõ cửa. Tưởng là Leata về nhưng không phải. Đó là Gilles. Anh ta hỏi tôi đang làm gì đó, tôi bảo tôi đang ngủ, hắn nói “Xin lỗi, tôi không biết nên mới gõ cửa”. Tôi bảo không sao và hỏi hắn đi chơi vui không, hắn cười mãn nguyện: “Woa, hôm nay tôi đi mát xa, rất tuyệt”.
- Thế anh có gặp Leata không? Tôi hỏi.
- Leata nào? Hắn ngơ ngác.
- Cô bạn cùng quốc tịch với anh ấy.
- À, không, cả ngày nay tôi không gặp cô ấy. À này, tôi còn một ít tiền Campuchia, nghe nói mấy hôm nữa cô trở lại Campuchia, hay cô đổi tiền riel giùm tôi nhé. Tôi không định sang Campuchia nữa.
< Trong khu công viên bờ sông có một ngôi đền nhỏ, kiến trúc đơn giản, thanh thoát.
Tôi hẹn ngày mai sẽ đổi, bây giờ hết đô lẻ rồi. Gilles chúc tôi ngủ ngon và về phòng.
"Tám" giữa đêm khuya
Khoảng 11g đêm, Leata trở về. Cô ấy xin lỗi vì đã đánh thức tôi dậy. Nhưng Leata nói chỉ về tắm xong rồi còn đi chợ đêm mua sắm nữa và rủ tôi đi. Tôi từ chối vì cần ngủ một giấc cho lại sức. Tầm 2 giờ sáng, Leata đi chợ đêm mới về. Cô ấy bảo tôi cứ tiếp tục ngủ, nhưng thức giấc lần này tôi thấy khó ngủ lại ngay nên tôi ngồi dậy "tám" với cô ấy luôn.
Leata hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào, có thấy yêu thích Bangkok không? Tôi ậm ừ cho qua, nói cũng được.
- Nhưng tao nghe trong giọng mày trả lời thì mày chẳng vui tí nào cả. Leata láu cá.
- Uhm, cũng có chút chút. Tôi ngạc nhiên vì sự sắc sảo của cô bạn này.
- Thế mày hôm nay thế nào, có đi thăm chùa chiền không? Tôi hỏi lại.
- Không, hôm nay tao có chút việc nên chỉ đi được một chùa thôi. Tao không thích Bangkok lắm, từ lái xe tuk tuk, taxi đến những người bán hàng đều muốn làm tiền tao. Họ tưởng tao ngu ngốc và đều muốn "chém" tao.
Tôi gật đầu vẻ thông cảm, và lấy bản đồ du lịch 3D tôi xin được hồi sáng, đưa cô ấy xem và hỏi cô ấy thăm chùa nào, ở đâu. Cô ấy nhìn tấm bản đồ, hỏi "Free hả?", tôi mỉm cười bảo đúng rồi, "Tôi lấy ở văn phòng du lịch". Leata giãy nảy lên, bảo sáng nay cô ấy phải tốn mất 3 đô la để mua bản đồ ở một nhà sách, nói rồi cô ấy đưa bản đồ cho tôi xem, chỉ là bản đồ 2D thôi. Tôi lấy 125 baht đưa cho cô ấy và nói cám ơn vì đã cho tôi mượn tiền tối hôm qua, khi vừa đến Bangkok.
< Phố Tây Khaosan về đêm.
Leata tốt nghiệp tại đại học Zurich, đang làm cho một tổ chức thiên nhiên hoang dã của Thụy Sĩ và đi bụi một mình vì vừa mới chia tay bạn trai. Leata lân la hỏi chuyện tình cảm của tôi. Tôi đưa hình "anh ấy" cho Leata xem, và bảo anh ấy chưa phải là bạn trai tôi, chỉ là tôi đang kẹt vào một thế khó gỡ, tôi đi bụi. Cô ấy hỏi tôi đã bị dính "chưởng" bao lâu rồi. Tôi nói khoảng một năm. Leata ngạc nhiên hỏi, sao lâu vậy mà tôi không tìm cách “kết liễu” anh ấy luôn. Tôi phá lên cười, nếu cuộc sống cái gì tôi cũng giỏi thì tôi đâu phải xách ba lô đi bụi như hôm nay.
Cô nàng lại hỏi tôi, sao có được tấm hình này? Tôi nói, một hôm tôi thấy tấm hình anh rớt xuống đất, định lượm lên bàn lại cho anh; nhưng anh không có ở đó nên tôi cất luôn. Tôi nghĩ, tấm ảnh chứ đâu phải tôi ăn cắp tài sản gì có giá trị đâu; anh có mất tấm hình ấy cũng đâu bị ảnh hưởng gì, nghĩ thế nên tôi không thèm trả lại. Cô ấy hỏi tên của anh, tôi trả lời và sau đó chúng tôi tám về anh, nhưng Leata không phát âm được tên anh, nên cô ấy đọc tên anh mà biến thành tên một… món ăn của người Việt. Tôi buồn cười chịu không nổi.
Rồi tôi ngủ trước, Leata mở chiếc đèn đội đầu và đọc sách, tối nào cô ấy cũng đọc sách rất khuya mới ngủ. Theo tôi, Leata là một cô gái thông minh, cá tính, thẳng thắn và vui vẻ.
Còn tiếp
P1 - Một tuần "tây tiến"
P2 - Ngày đầu trên đất Thái
P3 - Một ngày không vui.
P4 - Du lịch... lang thang.
P5 - Chuyến về hồi hộp.
P6 - Những người bạn đường dễ mến.
Phần cuối - Như tìm lại tuổi thơ.
Vy Vân
- Theo Thesaigontimes.vn
0 nhận xét: