P5 - Chuyến về hồi hộp

(Tiếp theo) - Tôi đến bến xe, văn phòng chưa mở cửa, chỉ có mấy quán bán đồ ăn sáng sửa soạn dọn ra. Nhìn quanh, khách chờ xe chỉ có một mình tôi. Trên vé ghi xe xuất bến lúc 7 giờ 30', nhưng đến 7 giờ 15 vẫn chỉ mình tôi ngồi lóc ngóc ở trước cửa cái văn phòng vẫn đóng cửa.

< Tạm biệt đất nước Thái Lan.

Tôi hơi lo, chưa biết hỏi ai thì một người đàn ông Thái dáng vẻ đại ca giang hồ chạy chiếc xe máy bốc khói mù mịt dừng trước cửa văn phòng hỏi tôi: “Đi Campuchia hả? Ngồi lên, tôi chở cô đến chỗ xe đậu đằng kia”. Hôm qua, người bán vé nói xe đậu trước cửa văn phòng để đón khách cơ mà...

Tôi bán tín bán nghi, nhưng sao gã này biết mình đi Campuchia mà hỏi chứ?! Đang phân vân thì gã lại hối tôi lần nữa và bảo nhanh lên kẻo trễ xe, sau đó đòi tôi trả 10 baht. Tôi cuối cùng cũng leo lên xe.

Gã này hỏi tôi từ đâu đến, do người bán vé đã dặn trước, tôi nói China. Tôi hỏi gã chở tôi đi đâu? Gã bảo cứ yên tâm, sẽ tới chỗ xe bus đang đậu gần đây. Tôi thấy hơi lo, nghĩ là nếu gã chạy đi quá xa tôi sẽ rút dao ra khống chế lão; nhưng chưa đến 5 phút lão dừng trước một chiếc 17 chỗ, một cô gái Đức cũng đang đứng đó. Khi tôi đưa gã tờ 20 baht nhưng thấy gã không có vẻ gì muốn thối lại 10 baht cho tôi nên tôi giật lại và lấy 10 baht lẻ đưa gã. Gã hỏi tại sao? Tôi trừng mắt nhìn gã, nói rằng đáng lẽ tôi hỏi gã tại sao mới đúng. Gã nhăn răng cười với ông tài xế cũng đang đứng đó, nói rằng hôm nay tôi đi Campuchia rồi, gã tưởng tôi cho luôn tiền tip, không cần lấy tiền thối.

Tôi gặp cô gái Đức cũng đang đứng chờ xe chạy và nói tôi mất 10 baht để đi từ văn phòng bán vé đến đây, tôi hỏi cô ấy có mất tiền không? Cô này bảo không, lão pick up hồi nãy cũng chở cô ta từ khách sạn đến đây và đòi tiền nhưng cô ta không chịu trả, vì đã tính trong vé xe rồi. Thấy mình bị hớ 10 baht, tôi điên tiết chỉ muốn vặn cổ lão xe ôm kia, nhưng lão chạy mất tiêu rồi.

Cô bạn Indo dễ thương

< Yeyen Hasriani, cô gái Indonesia tôi gặp trên chuyến xe Bangkok đi Siem Reap.

Trước khi lên xe, tôi thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn trùm khăn kín đầu, xách hai cái túi lỉnh kỉnh đồ đạc đến. Tài xế giúp cô gái xách hành lí bỏ lên xe. Tôi chạy đến làm quen và biết cô này đến từ  Indonesia. Sau đó có hai cô gái người Anh nữa cũng vừa đến. Khi lên xe, tôi chọn chỗ ngồi cạnh cô gái Indonesia.

Yeyen Hasriani - tên cô gái người Indonesia, là một người khá dễ gần. Cô ấy hỏi tôi từ đâu đến, vì sợ tài xế nghe được, tôi trả lời từ Trung Quốc. Cô ấy lại hỏi tôi ở tỉnh nào, tôi nói tỉnh Quảng Đông. Nói xong, tôi thấy khó chịu vì chuyện phải nói dối nên kề tai Yeyen nói nhỏ: “Thực ra tao người Việt, nhưng hôm qua người bán vé dặn tao nói vậy, mày dùng hộ chiếu Indonesia cũng nên cẩn thận, vì lát qua cửa khẩu, tụi cò visa nó không ăn tiền được tao với mày có thể sẽ tìm cách xin đểu đấy, cẩn thận vẫn hơn”. Yeyen gật đầu.

Trên xe có 5 khách, toàn là nữ giới; gồm tôi và Yeyen là 2 người châu Á ra thì còn một cô gái Đức và 2 cô gái Anh. Điều đó làm tôi không yên tâm, nhưng đi được một đoạn đường, xe dừng lại rước thêm 2 thằng Nhật ngố lên xe, vậy là chuyến xe ngày hôm đó vỏn vẹn chỉ có 7 hành khách.

< Đến gần cửa khẩu sang Campuchia thì "cò visa" bắt đầu ra tay dụ khách giao cho họ làm thủ tục nhập cảnh hộ.

Tôi thắc mắc vì sao Yeyen cứ trùm cái khăn trên đầu mà không gỡ ra, cô ấy lại không dùng từ giải thích được với tôi, cứ ấp úng mãi và ra hiệu, khiến tôi đoán cô ấy nói là trên đầu không có tóc. Tôi hỏi: “Có phải mày là ni cô không?”. Yeyen lại không hiểu từ "ni cô" có nghĩa là gì, tôi không biết giải thích thế nào, bảo ni cô là người sống trong đền chùa, cô ấy gật đầu, bảo đúng. Nhưng tôi vẫn có linh cảm cô ấy không hiểu ý tôi mà gật đầu đại, không biết làm sao giải thích, tôi chợt nhớ đến chiếc máy ảnh, tôi lấy ra và chỉ vào hình nhà sư Thái tôi chụp được, tôi chỉ cô ấy biết đây là “monk”, tôi chế ra từ sư cô có nghĩa là “female monk”. Bây giờ cô ấy có vẻ hiểu từ “nun” mà tôi nói rồi nên lắc đầu bảo không phải, nhưng Yeyen vẫn không giải thích được chiếc khăn trên đầu cô ấy. Tôi thì cứ thắc mắc hoài!

Tôi mời cô ấy ăn chiếc bánh mua trên đường từ nhà trọ ra bến xe, cô ấy ăn và khen ngon. Dọc đường xe dừng lại đổ xăng, tôi mua dưa hấu ướp lạnh và xoài mời cô ấy ăn, Yeyen ăn hết bịch dưa hấu rồi hỏi giá bao nhiêu, tôi nói chỉ 10 baht, thế là cô nàng chạy đi mua thêm bịch nữa và mời lại tôi, hai đứa tôi vừa nói chuyện vừa chén hết hai bịch dưa hấu! Câu chuyện trên xe khiến chúng tôi có vẻ gần gũi với nhau hơn, dù gì, chúng tôi cũng là dân châu Á, lại là nữ nhi!

Cò visa lộng hành trên đất Thái

< Xe trung chuyển đưa khách từ cửa khẩu đến bến xe.

Xe đến gần cửa khẩu thì dừng lại, hai người đàn ông yêu cầu tất cả chúng tôi xuống xe để làm hồ sơ nhập cảnh Campuchia. Thái độ hai người này khá thân thiện, họ hỏi từng người từ đâu đến. Tôi đoán đó là bọn cò visa và dặn Yeyen phải thận trọng. Một người hỏi chúng tôi từ đâu đến, tôi không trả lời, còn Yeyen nhanh nhảu bảo đến từ Indonesia. Gã kia nhìn tôi có vẻ dò xét (chắc tưởng tôi và Yeyen cùng là người Indo như nhau).

Tôi và Yeyen ngồi chung một bàn, bàn bên kia là cô gái Đức và hai cô người Anh, còn hai chú người Nhật thì chạy long nhong chụp hình. Hai thanh niên Nhật đã xin visa từ trước nên không phải làm thủ tục này ở cửa khẩu.

Họ phát phiếu điền thông tin nhập cảnh Campuchia cho tôi và Yeyen. Tôi nghĩ thầm, nếu chỉ vì tờ phiếu này mà họ đòi tiền, tôi sẽ trả lại và tới hải quan cửa khẩu xin tờ phiếu khác. Nhưng tôi vẫn điền vào phiếu, sau đó tôi đi vệ sinh, dặn Yeyen ở lại đó đừng đưa passport cho họ với bất cứ lý do gì. Nếu xảy ra sự cố, chúng không đưa tôi qua cửa khẩu chẳng hạn, tôi nghĩ tôi và Yeyen vẫn có thể tự làm thủ tục xuất/ nhập cảnh như thường.

Tôi đi vệ sinh xong trở về thì nghe tiếng cô gái Đức đang cãi nhau với hai thằng cò visa. Cô ta ném tiền vào mặt thằng cò với vẻ mặt giận dữ và gào lên: “Tiền visa thì tao trả, chứ tao không việc gì phải trả tiền cho tụi mày, tao ghét phải làm việc đó”. Thằng cò cũng chẳng vừa, bảo rằng hắn và cô ấy chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, hắn giúp cô ấy làm visa, cô ấy giúp hắn chút tiền nước, còn nếu không đồng ý, cô ấy cứ tự cầm tiền và tự đi mà làm. Cô gái Đức mặc dù cũng là một tay chẳng vừa nhưng cuối cùng cũng phải dịu giọng và đưa tiền cho tay cò, lúc đó hắn mới chịu lấy. Hai cô gái Anh và Yeyen có vẻ cũng đang khiếp sợ.

Tôi bình tĩnh quan sát, thử xem một lát chúng sang bàn của tôi và Yeyen đối xử thế nào, nhưng sau khi kiếm chác được từ 3 cô gái Tây, chúng chỉ nói với tôi và Yeyen là kẹp tờ phiếu đăng kí vừa ghi vào hộ chiếu chứ tuyệt nhiên không dám đòi tiền. Tôi thấy hai thằng cò cứ nhìn tôi quan sát miết, có lẽ tôi ít nói chúng không biết tôi thuộc lọai người nào nên chưa tiện ra tay đòi tiền.

Chúng tôi lại lên xe cùng hai tên cò visa đi tới cửa khẩu, nhưng chúng lại dừng xe một chỗ khác bắt chúng tôi chờ, nói rằng hải quan đang bận nên giờ có tới đó cũng chưa làm việc. Một gã cò ngồi thuyết một tràng tiếng Anh âm hưởng Khmer: “Chào mừng các bạn chuẩn bị đến với đất nước Campuchia của tôi, xin các bạn vui lòng nghe hướng dẫn trước khi qua cửa khẩu. Xin lưu ý, trông giữ hành lý, tiền bạc, máy ảnh cẩn thận,… các bạn có thể đổi đô la Mỹ sang tiền riel với tỉ giá…”.

< Đến cửa khẩu vào giữa trưa, nắng nóng lại còn bị "cò" neo lại để kiếm ăn khiến mọi người càng mệt mỏi hơn.

Tôi chẳng quan tâm những thứ vớ vẩn ấy, ngó lơ sang chỗ khác. Những người còn lại có lẽ lần đầu đến Campuchia nên chăm chú nghe hắn thuyết giảng. Tôi ghét sẵn, trong lúc hắn đang nói tôi chụp hình luôn. Thấy hắn nói lâu quá mà vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ chấm dứt, tôi cắt ngang: “Eh, khi nào mới làm thủ tục thế?”. Hắn nhìn tôi, bảo sẽ làm sau khi hắn nói xong; nếu tôi muốn, tôi có thể tự đi làm trước. Tôi thấy bực mình, nhưng lúc ấy hắn cũng dừng lại không nói nữa và dẫn chúng tôi tiến về phía cửa khẩu, dọc đường chỉ cho mấy cô gái Tây chỗ đổi tiền riel. Tôi và Yeyen đứng chờ phía ngoài.

Sau đó, chúng tôi tới hải quan Thái Lan đóng dấu xuất cảnh và nhận ra thiếu hai anh chàng người Nhật, không ai biết họ đi đâu. Tôi và Yeyen  đóng dấu xong cùng ba cô gái Tây tiếp tục sang phía hải quan Campuchia xin nhập cảnh. Hai tên cò dẫn chúng tôi đi chậm như rùa. Tôi rất bực mình, nói thật, nếu tôi biết chuyến xe nào sẽ rước tôi, tôi tự đi làm thủ tục chứ không mắc mớ gì phải đi theo chúng làm gì cho mệt. Tiếc là hồi nãy chúng đã thu cùi vé xe của chúng tôi hết, bây giờ qua phía Campuchia không có cùi vé thì tôi cũng không thể đi tiếp được mà  mất tiền mua vé nữa nên tôi kiên nhẫn đứng chờ.

Cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục nhập cảnh vào Campuchia, nhưng hai gã cò lại bắt chúng tôi ngồi chờ ở một quán nước rất lâu. Đúng lúc ấy, hai anh chàng người Nhật hớt hơ hớt hải chạy đến. Vẻ mặt của 2 thằng này vẫn còn xanh như tàu lá chuối, chắc là vẫn chưa hoàn hồn.

Đi xe giá rẻ, vừa khổ vừa lo

Qua cửa khẩu Thái Lan - Campuchia rồi, chúng tôi phải chờ hơn nửa giờ mới thấy một chiếc Shuttle bus đến. Chiếc xe này trung chuyển khách từ cửa khẩu đến bến xe khách. Đến bến lại... ngồi chờ xe khách đi Siem Reap. Một người cho biết phải chờ cả tiếng đồng hồ nữa mới có xe.

Cả đoàn trên xe có 7 người, tự nhiên chia thành ba nhóm. Ba du khách nữ người Âu ngồi thành một cụm; hai chàng trai Nhật cặp kè bên nhau. Còn tôi và cô gái Indonesia ngồi "tám" chán rồi Yeyen lấy máy ra chụp hình.

Chừng nửa tiếng sau, ba cô Tây lên xe taxi rồi tiếp theo là hai anh chàng Nhật cũng lên một chiếc taxi khác, đi mất. Có lẽ họ sốt ruột, hay nghe bọn cò nói sao đó nên chi tiền nhờ cò gọi taxi đi Siem Reap, không chờ xe khách đến đón nữa. Thấy vậy, tôi cũng hơi lo, không biết bọn cò đang mưu tính chuyện gì đây?!

Tôi hỏi một gã cò, sao chúng tôi không được đi còn 5 người kia lại được. Hắn trả lời rằng 5 người khách kia không muốn chờ nên tự thuê taxi về Siem Reap, còn tôi phải chờ xe bus. Nếu tôi muốn đi taxi thì phải tự trả tiền. Xem chừng hắn nói thật, tôi đành cùng Yeyen ngồi chờ... Để giết thì giờ, tôi lôi sách ra bày cho Yeyen học tiếng Khmer.

Yeyen nói cô ấy đã đặt khách sạn trước rồi, lát tới trạm người của khách sạn sẽ đến rước cô ấy. Tôi chưa đặt phòng trước, nhưng có chuẩn bị sẵn một vài địa chỉ giá rẻ, lát tới Siem Reap tôi sẽ đi tìm sau. Hai thằng cò cứ lượn qua lượn lại chỗ chúng tôi như muốn nói gì đó, nhưng thấy tôi chẳng lo lắng, nôn nóng gì nên bỏ đi.

Mãi đến gần 4 giờ, sau gần hai tiếng đồng hồ chờ đợi, chúng tôi lên xe bus, cũng là xe của hãng Capitol. Rồi cũng phải chờ một lúc lâu nữa xe mới lăn bánh. Người nhà xe yêu cầu tôi và Yeyen gỡ miếng dán màu tím trên áo ra đưa cho họ, giống như thu vé xe vậy. Anh lơ xe nói được tiếng Anh, khá thân thiện. Trước khi lăn bánh còn chào hỏi khách rất tử tế, thôi thì cũng là chút an ủi sau một ngày bị hành xác, mệt mỏi kinh khủng. Lát sau, tôi ngủ gục trên vai Yeyen lúc nào không biết.

Còn tiếp
P1 - Một tuần "tây tiến"
P2 - Ngày đầu trên đất Thái
P3 - Một ngày không vui
P4 - Du lịch... lang thang
P5 - Chuyến về hồi hộp
P6 - Những người bạn đường dễ mến
Phần cuối - Như tìm lại tuổi thơ

Vy Vân
- Theo Thesaigontimes.vn