Chuyến phượt TPHCM - Lagi - Phan Thiết - Phan Rang (Phần 14)

Rời đồi cát vẫn còn cháy bỏng trong ánh nắng xế tà, bọn mình  chạy ngang qua chiếc xe chở khách du lịch đậu phía ngoài. Trên đó không còn ai vì nóng, mọi người ngồi túm tụm bên hàng hiên căn nhà bên cạnh đường, tay cầm nón phe phẩy.

Về nhưng dự định trong đầu: có lẽ sẽ trở lại đồi cát vào sáng mai, lúc trời còn mát. Thật ra nếu khách sạn mình ở có wifi thì chắc chắn là sau khi nghiên cứu lại bản đồ vệ tinh thì việc trở lại là hẳn nhiên do chỉ một hai đường vô mà thăm được đến mấy đồi cát, trắng lẫn đỏ. Rất tiếc vì no wifi nên hôm sau buông xuôi do thời gian dành cho các nơi khác...
Dù sao bọn mình cũng đã trái qua và nhờ vậy tường tận rõ hơn đường đi nước bước, có lẽ phần nào giúp ich cho những bạn sau này muốn đến các động cát, đồi cát tại Ninh Thuận. Một điều khác mình xin nhắc lại là những đồi cát nơi đây hoang sơ thật nhưng quy mô thì không thể bằng đồi cát Trinh Nữ hay Mũi Né đâu nhé.
.
< Chạm trán với "sư đoàn bò".
Về thì còn sớm chán nên bọn mình ghé xuống chổ này thưởng thức đặc sản Ninh Thuận: Tới đây mà không ăn thịt dê thì cũng xem như chưa biết Phan Rang đầy đủ.

Đa phần dân sành ăn dê cả nước bỏ phiếu bình chọn cho dê Phan Rang, Ninh Thuận là ngon nhất. Dê vốn ăn tạp, thích ăn rong nên vô tình tích lũy những dược tính quý từ thảo mộc. Dê Phan Rang vẫn còn là dê nhà nghèo, thường ngày được người chăn lùa chúng lên núi hoặc đến những bãi xương rồng tự tìm cái ăn.
< Món dê né.

Dê Phan Rang nổi tiếng là thơm mềm ngọt mà không nơi nào trong cả nước có thể so sánh được. Do dê  được nuôi theo cách truyền thống là chăn thả, đem đến cho người dùng một hương vị rất ngon. Có điều buồn cười là ngay ngày hôm sau: bọn mình tá hỏa khi được chiêm ngưỡng thức ăn của dê bên... bờ đê. À, thôi sẽ kể sau nhé.
< Thẩy xu: giá không mềm như thịt dê, he he...
Hai lon bia khiến người sần sần, bọn mình chạy ra đoạn bờ đê sông Dinh (có người gọi là sông Cái) - Đường bờ đê này có tên là Dã Tượng nhưng hỏi người địa phương thì người ta không biết, chỉ biết đường... bờ đê.
< Kẻ lãng du.
< Chiều tà, hoàng hôn xuống nhanh lắm.
< Và tấm ảnh cuối của một ngày - xem như bọn mình đã tiêu pha hết ngày thứ 4 của chuyến đi, nhanh thật!
< Đây là hình ảnh buổi bình minh sáng hôm sau, pà xã chụp trong buổi sớm đi bộ thể dục.
< Các trẻ em địa phương cũng thích tắm sớm.
< Lấy xe đi ăn sáng, tiện thể Pà xã chụp  Phật Bà trên núi.
< Lúc vòng ngược về, mình thấy bà đã hiển linh.
Đây là đường Trường Chinh.
Lúc này quên bén chuyện đồi cát, chắc do no lòng nên no cả cảnh?
Vậy là tụi này hướng về Khánh Hải, qua cầu Tri Thủy...
Đây chính là con đường theo ven biển dẫn đến Nhơn Hải, Thái An và quanh co đèo dốc tới tận con vịnh nhỏ nổi tiếng đẹp là Vĩnh Hy.
Vĩnh Hy thì bọn mình đã đi trong chuyến "Sáu ngày đêm dzọc nát Bình Tiên, Bình Lập"...
... Lúc đó thì con đường nối Vĩnh Hy - Bình Tiên vẫn thi công nhưng chưa đi được...
Bây giờ thì đoạn Bình Tiên - Vĩnh Hy có thể chạy bằng xe gắn máy được rồi nhưng hoàn chỉnh phải chờ vài năm nữa.

Một đỗi xa rồi bọn mình quay lại, Vĩnh Hy đường đẹp nhưng mới đi chưa lâu mà...
< Vào cảng cá bên sông, sông này thông vô Đầm Nại, cầu Tri Thủy cũng vắt ngang sông này - Cảng nằm gần cửa biển.
< Chạy luông vào các ngóc ngách gần đó...
... với ý định ra bờ kè cửa biển, nghe nói đẹp lắm.
Bí đường vì các hẻm nhỏ nên phải quay ra. Có lẽ nếu vứt xe ở nhà thì có thể ra tít bờ kè ngoài cửa biển được rồi.

Phượt sồn vậy đó: mấy hôm đầu còn xông xáo nhiều, ít bữa sau thì sức tàn lực kiệt, toàn là "đứt ngang xương"!

Còn tiếp
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần 9 - Phần 10 - Phần 11 - Phần 12 - Phần 13 - Phần 14 - Phần 15 (cuối)

- Blog