P6 - Những người bạn đường dễ mến
Giá cả trong quán khá mắc, Yeyen rủ tôi đi rửa mặt cho tỉnh rồi ra ngoài sân ngồi đợi, chúng tôi chụp hình lẫn nhau, thấy bên kia đường có bán đồ ăn khô và trái dừa, tôi rủ Yeyen qua đó xem thử nếu rẻ thì mua ăn.
< Siem Reap về đêm.
Hai chúng tôi tới một quán, tôi hỏi giá trái dừa thì bà bán bảo 4.000 riel, biết bà này đang "mài dao", tôi trả 2.000 thôi, bà ta không chịu bảo 3.000, tôi bỏ đi qua một quán bên cạnh, cũng chỉ vào trái dừa hỏi giá và trả 2.000 riel, bà bán đồng ý và chặt cho tôi một trái dừa to rất nhiều nước, chúng tôi chụp hình và nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hai vợ chồng người Đài Loan - lúc trên xe ngồi ở băng ghế đối diện với chúng tôi - thấy hai đứa tôi cầm trái dừa chụp ảnh cũng lân la làm quen và hỏi giá trái dừa. Hình như bà vợ muốn uống nước dừa, bảo chồng đi mua, tôi bày họ cách nói để trả giá bằng tiếng Khmer. Một trái dừa, hai vợ chồng vui vẻ... tranh nhau uống, trông rất hạnh phúc.
Sau đó, ông chồng (tên gì tôi quên mất rồi) hỏi tôi là người Campuchia hả? Tôi nói tôi người Việt, mẹ tôi là người gốc Hoa, ai nói xấu tôi, tôi vẫn nghe được, nhưng bắt tôi nói tiếng Hoa thì tôi chịu. Bà vợ tên là Monica, không nói được nhiều tiếng Anh lắm, chủ yếu là chồng Monica nói với chúng tôi thôi.
Hai vợ chồng Monica hỏi chúng tôi có chỗ ở tại Siem Reap chưa? Tôi nói chưa có, tới Siem Reap sẽ kiếm, còn cô bạn tôi đã đặt khách sạn trước rồi. Ông chồng liền bảo lát tới bến sẽ đi cùng tôi kiếm chỗ ở luôn cho vui, nghĩ có người đi chung cũng đỡ sợ vì trời đã tối, tôi đồng ý.
Ông chồng bảo ngày mai là tết Đoan Ngọ rồi, phong tục người Việt và người Hoa khá giống nhau; rồi hỏi tôi ngày mai gia đình có cúng kiến gì không? Tôi nói, ở nhà mẹ tôi vẫn cúng, còn tôi đi giang hồ thì không có khái niệm tết nhất gì ráo.
Chúng tôi đến bến ở Siem Reap trời đã bắt đầu tối. Hỏi chuyện, anh chàng lơ xe cho biết, ngay bến xe cũng có khách sạn giá mềm, còn chỗ cái khách sạn tôi muốn đến thì hơi xa. Sau một ngày vất vả, tôi nghĩ nếu phòng ốc sạch sẽ thì giá cao một chút cũng được. Tôi nói đùa, "giới thiệu phòng trọ cho tôi có đòi tiền cò không đấy", nhóc lơ xe cười lớn, bảo hắn là chỉ muốn giúp tôi chứ không phải cò kiếc gì ở đây cả.
Tôi nói với hai vợ chồng người Đài Loan là đi xem phòng thằng lơ xe giới thiệu trước, không được mới đến chỗ tôi nói sau. Yeyen đang đứng một mình lo lắng, không thấy người của khách sạn ra đón như đã hẹn nên tôi rủ Yeyen đi coi phòng với tôi luôn. Xe của hãng Capitol dừng trước cổng khách sạn Tasom. Giá phòng ở đây từ 8 đô la trở lên. Tôi kỳ kèo, bảo có mình tôi mà tính 8 đô mắc quá. Người phục vụ bảo nếu ở một mình thì trả 6 đô cũng được.
Chợt, Yeyen bảo cô ấy đặt khách sạn trước nhưng chưa trả đồng nào cả, chỉ là đặt chỗ qua mạng thôi. Tôi nghe thế, hỏi phục vụ hai người ở chung được không, vì tôi thấy phòng có tới hai giường; hắn bảo được. Thế là ổn rồi, mỗi đứa 3 đô la/đêm, cũng không mắc, được cái phòng đẹp, sạch. Yeyen cũng rất vui khi tôi rủ cô ấy ở chung phòng này.
Cất đồ xong, hai đứa đi ra sảnh, gặp vợ chồng Monica, họ chưa muốn mướn phòng ở đây và chờ xem tôi tính sao. Khi nghe tôi và Yeyen đã lấy phòng rồi, thế là hai vợ chồng te te đòi mướn luôn; họ hỏi chúng tôi ở tầng nào để mướn phòng cùng tầng. Cuối cùng, họ lấy một phòng tầng trệt, giá 8 đô la (có suất ăn sáng).
Buổi tối ở Siem Reap
Tôi biết một nhà hàng buffet hải sản giá rẻ, hỏi vợ chồng Monica có muốn đi ăn tối chung với chúng tôi không, họ đồng ý. Thế là hẹn nửa tiếng sau sẽ gặp nhau tại sảnh. Tôi và Yeyen về phòng, Yeyen nhường tôi tắm trước, sau đó 2 đứa ra sảnh khoảng hơn 8 giờ tối. Chúng tôi thuê xe tuk tuk đi ăn buffet, giá thuê xe 4 đô la, bao gồm chở đi ăn, chở về và đi chợ đêm, tính ra mỗi người chỉ tốn 1 đô la. Buổi tối ở Siem Reap thật đẹp, đi đông người nên tôi không có gì sợ, cứ vui vẻ ngắm cảnh.
< Chợ đêm Siem Reap.
Buffet Hanxa nằm ở một nơi không nhộn nhịp lắm trên đường WatBoo. Giá đã lên 3,5 đô la cho một suất chứ không phải là 3 đô như tôi tham khảo trước đây. Hầu hết thực khách là người địa phương, chỉ thấy có một bàn là khách Tây ba lô.
Chúng tôi tự đi chọn món ăn, nhân viên phục vụ mang ra một cái nồi đa năng (vừa luộc vừa nướng được), ai muốn ăn kiểu gì thì tự làm. Tôi vốn ham thích hải sản, tôi lấy 2 cái dĩa, một dĩa tôi đựng bắp bò, mực, tôm sống để nướng, dĩa kia tôi đựng sò huyết đã xào chín và một số món khác. Trong lúc chờ nướng, tôi ăn món chín trước, nướng xong tôi ăn món nướng, hết lại đi lấy, tự do ăn bao nhiêu cũng được.
< Các mặt hàng lưu niệm ở Siem Reap khá đa dạng và đẹp mắt.
Sau một chặng đường dài, tôi mạnh tay chi 3,5 đô la để ăn là bạn biết là tôi "sang" cỡ nào rồi đấy. Yeyen ăn ít hơn tôi, chỉ ăn chút ít là no. Vợ chồng Monica thích món gỏi cuốn, mỗi người xơi liền hai cuốn (còn bụng đâu mà ăn hản sản nữa); hôm đó chỉ mình tôi là chén nhiều hải sản nhất. Tuy nhiên, tiền nước hơi mắc, tôi và Yeyen uống Coca là 1 đô la/lon. Hai vợ chồng người Đài Loan uống chung một chai bia Angkor lớn, giá nhiêu tôi không rõ. Giờ nghĩ lại tới bữa buffet đó, tôi vẫn còn... thèm.
Đánh chén no nê, xe tuk tuk chở chúng tôi đi dạo chợ đêm. Tới chợ, tôi và Yeyen đi chung, vợ chồng Monica không biết đi đâu mất tiêu. Tôi tìm mua ít đồ lưu niệm, Yeyen đi chụp hình. Đồ chợ đêm bán khá nhiều thứ, chói cả mắt, cái gì tôi cũng muốn mua nhưng gần hết tiền rồi nên tôi chỉ xem hàng là chủ yếu.
< Vũ khúc Apsara phục vụ trong chợ đêm Siem Reap.
Ở một góc chợ đang có biểu diễn điệu múa Apsara, một vũ điệu truyền thống của người Khmer. Những tiết mục này nhằm phục vụ khách đang mát-xa giải trí. Tôi và Yeyen chạy đến coi ké rồi chụp hình cho nhau. Ra khỏi chợ, người lái xe tuk tuk thấy hai đứa tôi thì gọi lại và phải chờ một lát mới thấy hai vợ chồng Monica lọt tọt chạy ra, cùng về khách sạn.
Tôi hỏi mọi người kế hoạch ngày mai thế nào, cả ba người kia đều muốn tham quan khu di tích Angkor. Tôi lại muốn dạo chơi quanh Siem Reap thôi chứ không đi xem đền vì nghĩ là sẽ có lần khác sau này đi cùng "người yêu". Và cũng phải nói thật lý do khác nữa là chi phí tối thiểu cho một ngày tham quan Angkor cũng mất 30 đô la. Vé vào cửa: 20 đô và tiền xe tuk tuk 10 đô/người (đi chung). Nhưng túi tôi hơi cạn rồi!
< Chợ đêm Siem Reap bày bán hàng hóa đủ loại. Rượu được bày bán chung với hàng lưu niệm và ... tượng Phật.
Vậy là tôi nói ngày mai, ba người cứ đi chung, tôi một mình thuê xe đạp đi riêng. Tôi và Yeyen về phòng, tám với nhau một lúc lâu mới ngủ. Yeyen bảo rất hạnh phúc vì hôm nay được gặp tôi, tôi bảo tôi cũng thế. Tôi và Yeyen có nhiều điểm tương đồng, cùng tuổi, cùng là giáo viên (Yeyen là giáo viên tiếng Đức, dạy ở một trường cấp 3 tại Jakarta, thủ đô Indonesia).
Chợt, Yeyen nói là cô ấy phải cầu kinh, tôi hỏi cô ấy đạo gì, Yeyen nói đạo Hồi. Trời!... Vậy là tôi biết cái khăn trùm đầu của cô ấy rồi, vậy mà từ sáng tới giờ cô ấy cứ làm tôi thắc mắc. Cô ấy quay mặt về hướng tây và yên lặng cầu nguyện.
Còn tiếp
P1 - Một tuần "tây tiến"
P2 - Ngày đầu trên đất Thái
P3 - Một ngày không vui
P4 - Du lịch... lang thang
P5 - Chuyến về hồi hộp
P6 - Những người bạn đường dễ mến
Phần cuối - Như tìm lại tuổi thơ
Vy Vân
- Theo Thesaigontimes.vn
0 nhận xét: